Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 413: Không cần nữa




Bạch Đình đảo mắt nhìn sang Lâm Nhất rồi hỏi.

“Chính là tại hạ”.

“Tốt lắm, lão phu rất có hứng thú với ngươi, võ hồn của ngươi vẫn chưa được kiểm định đúng không? Lấy ra cho lão phú xem đi”.

Vẻ mặt Bạch Đình dửng dưng, ông ta nói với vẻ hờ hững nhưng giọng điệu lại mang vẻ không cho người khác chối từ.

Vương Ninh đắc ý, đưa mắt nhìn Lâm Nhất.

“Người khác không cần gọi võ hồn sao?”

Lâm Nhất không làm theo mà bình tĩnh hỏi.



“Người khác đâu làm vỡ Thiên Linh Cầu, đương nhiên lão phu không có hứng thú, ngươi không muốn gọi võ hồn hay là không dám? Ta nghe phong thanh, có người nói ngươi không thể gọi ra được võ hồn, là một phế võ hồn!”

Ánh mắt Bạch Đình đột nhiên lạnh lùng, giọng nói cũng trở nên rất lãnh đạm.

Đến bây giờ, người ở dưới bục hay trên bục đều nhìn ra.

Bạch Đình với hai huynh đệ nhà Vương Diễm cùng một phe, mục đích là để gây khó dễ cho Lâm Nhất.

Hôm qua Vương Ninh vu khống Lâm Nhất là phế thể, hôm nay vẫn lại chiêu này.



“Nếu ta muốn trở thành danh ngạch hạt giống thì bắt buộc phải gọi võ hồn à?”, Lâm Nhất nhìn ông ta, trầm giọng hỏi.

“Đúng”.

Bạch Đình không chịu buông tha, không cho hắn bất cứ cơ hội nào để từ chối.

“Được thôi, vậy ta không cần danh ngạch hạt giống nữa”.

Đoạn Kiếm võ hồn của Lâm Nhất không thể gọi ra được, chỉ có thể gọi ra một làn kiếm quang, e rằng khó có được công nhận.

Dứt lời, Lâm Nhất xoay người rời đi, nhảy khỏi bục cao, hoà vào đám đông bên dưới.

Vẻ mặt Hân Nghiên trở nên lạnh lùng, cô nhìn hai huynh đệ Vương Diễm, hai người kia liên tục cười khẩy.

“Hân Nghiên sư tỷ, không phải chúng ta ép đâu, là hắn tự cút xuống mà”.

Vương Ninh lúc này đã đột phá Huyền Quan, tự cho rằng thực lực của mình đã tăng lên rất nhiều, không cần sợ nữ nhân này.

“Ức hiếp người quá đáng, ta cũng không cần danh ngạch hạt giống nữa”.

Lý Vô Ưu hừ lạnh, nhảy xuống bục cao, đi về phía Lâm Nhất.

“Vương Diễm, chúng ta cùng chờ xem!”

Hân Nghiên tức run người, cắn răng nghiến lợi nói một câu rồi đuổi theo.

“Các ngươi cũng định xuống theo à?”

Vương Diễm nhìn đám người phía Lịch Khiếu Thiên với vẻ mặt giễu cợt, cười nhẹ hỏi.

“Không cần, không cần”.

Phía Lịch Khiếu Thiên cười ngượng ngừng, hiển nhiên không được tự nhiên lắm.

Bạch Đình tỏ vẻ thờ ơ, không để ý đến sự bất mãn của những trưởng lão khác, hờ hững bảo: “Mọi chuyện vẫn tiếp tục diễn ra như bình thường, khảo nghiệm cuối cùng của tông môn không được xuất hiện bất kỳ sai sót nào”.

Bên dưới, Hân Nghiên tìm được Lâm Nhất và Lý Vô Ưu trong đám đông rồi cười khổ bảo: “Sao hai ngươi lại bốc đồng thế!”

Lý Vô Ưu phẫn nộ: “Hai huynh đệ Vương gia thực sự ức hiếp người quá đáng”.

Hân Nghiên thở dài: “Bọn hắn cũng vì dựa vào hôm nay đổi thành Bạch Đình trưởng lão thôi… Không có danh ngạch hạt giống cũng không sao, khi đến nơi thí luyện phải cẩn thận, ta nghĩ Vương Diễm sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu”.

“Ta sẽ chú ý, phiền sư tỷ phải quan tâm rồi”.

Trong lòng Lâm Nhất biết rõ, khi ở Thanh Dương Giới, hắn đã giết bao nhiêu người của Vương gia, hai huynh đệ này chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn.

Cũng tốt, hắn cũng không định nhân từ với Vương Ninh.

Hắn đã thề độc trước cái chết của Hồng lão rằng đời này nhất định phải giết Vương Ninh! Chỉ cần có cơ hội, hắn sẽ không bỏ qua.

“Ta về trước đây, còn mấy tiểu tử nữa cần ta lo liệu. Nhớ đừng có bốc đồng, ta thật lòng hy vọng có thể làm sư tỷ của ngươi”.

Hân Nghiên nghiêm túc nói với Lâm Nhất.

“Ta sẽ cố hết sức”.

Hân Nghiên cười khẽ, nhìn Lý Vô Ưu nói: “Còn ngươi nữa, cũng nhớ phải chú ý an toàn”.

“Cảm ơn sư tỷ, ta muốn trở thành kiếm khách số một Đại Tần mà, sao có thể chết dễ dàng như vậy được!”, Lý Vô Ưu cười sảng khoái, liên tục bốc phét.

Đương nhiên Lâm Nhất muốn vào Lăng Tiêu Kiếm Các, nhưng nếu liên tục bị làm khó thì hắn cũng không có cách nào.

Nhưng Lý Vô Ưu lại khiến hắn cảm động, cậu ta đã cùng từ bỏ danh ngạch hạt giống mà đi với hắn.

Lý Vô Ưu cười hềnh hệch: “Huynh đừng cảm động quá, ta cũng vì muốn lấy hảo cảm của sư tỷ thôi. He he, huynh thấy chưa, trước khi đi sư tỷ lại cười với ta đó”.

Vẫn tự cho mình là đẹp trai như trước, Lâm Nhất mỉm cười, không cảm động nữa.

Thời gian dần trôi, ngày càng có nhiều người mới tập trung trước đại điện.

Trên bục cao cũng liên tục có thêm mấy người mới đột phá được Huyền Quan.

Đại Tần đế quốc quả thực là nơi tàng long ngoạ hổ, chỉ riêng Lăng Tiêu Kiếm Các thôi đã có nhiều người mới cảnh giới Huyền Võ thế rồi.

Không biết những người này tu luyện thế nào!

“Mọi người đã đến đủ, vậy ta sẽ nói về cuộc khảo nghiệm cuối cùng của Lăng Tiêu Kiếm Các…”

Bạch Đình đột nhiên đứng dậy, giọng nói hùng hồn vang vọng tứ phía, phía dưới đang hỗng loạn ồn ào bỗng chốc im lặng.

“Lát nữa các ngươi sẽ vào một thế giới nhỏ, đó là nơi thí luyện của khảo nghiệm lần này”.

Thấy phía dưới đã im lặng, Bạch Đình tiếp tục nói: “Thế giới nhỏ này là Lăng Tiêu Giới, trong đó đầy rẫy nguy hiểm và yêu thú với sức mạnh cực kỳ đáng sợ. Ngươi phải đi qua thế giới này, đến lối ra Lăng Tiêu Giới, lối ra chính là sơn môn của bản tông Lăng Tiêu Kiếm Các”.

“Đương nhiên thí luyện không hề đơn giản”.

Bốp!

Bạch Đình đột nhiên vỗ tay, vô số ngọc bội rơi xuống như mưa.

Lâm Nhất đưa tay cầm lấy một miếng ngọc bội, chỉ thấy trong miếng ngọc bội trong suốt có một ngôi sao sáng.

“Làm cái quái gì vậy?”, Lý Vô Ưu ở bên cạnh đung đưa miếng ngọc bội, khó hiểu tự hỏi.