Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 42: Lưu Phong kiếm pháp đại thành!




Mỗi nhịp tim đập liền cảm giác tốc độ lưu chuyển khí huyết như mạnh hơn gấp đôi.  

Thịch! Thịch! Thịch!  

Khí huyết tuôn trào chồng chéo lên nhau, không ngừng lớn mạnh, cường độ khí huyết mạnh lên như bay.  

"Mạnh quá!"  

Lâm Nhất kinh hãi không thôi, sự cường đại của Hóa Huyết đan hoàn toàn vượt ngoài mong đợi của hắn.  

Vội vàng nhắm mắt lại điều tức, bình tâm tĩnh khí, không để bản thân bị dòng khí huyết điên cuồng này làm cho nổ tung.  

Thời gian từ từ trôi qua, chớp mắt trời đã sáng.  



Khi ánh sáng mặt trời loang lổ chiếu xuyên qua cửa sổ, lúc chiếu lên gương mặt Lâm Nhất thì hắn mới chậm rãi mở hai mắt ra.  

Ánh mắt trong veo, một mảng sáng ngời.  

Cả đêm không ngủ nhưng ánh mắt lại không có bất cứ sự mệt mỏi nào, ngược lại còn thấy tinh thần tỉnh táo hơn.  

Trải qua một đêm điều tức, dược kình của Hóa Huyết đan đã không còn hung mãnh như ban đầu nữa.  

Nhưng vẫn đang phát huy tác dụng, phải mất mấy ngày nữa mới có thể hoàn toàn tiêu hóa hết được.  



Đẩy cửa bước ra, Lâm Nhất đứng thẳng đón ánh mặt trời.  

Nhìn trông rất có tinh thần, phấn chấn mạnh mẽ, hai mắt sáng ngời.  

Khí lực tráng kiện phối hợp với ánh mắt có thần thái sáng láng khiến không thể nhìn thấy bóng dáng của tên Kiếm Nô trên người hắn nữa.  

Giãn gân cốt thoải mái một hồi, Lâm Nhất khẽ nói: "Hoá Huyết đan, quả thật huyền diệu. Tu vi này của ta trong một đêm e là đã không chỉ tăng lên năm bậc!"  

Đương nhiên, đây là lợi ích đầu tiên sau khi nuốt Hóa Huyết Đan mang lại.  

Hai viên Hóa Huyết đan còn lại e là không thể mang lại biến hóa long trời lở đất như viên thứ nhất nữa.  

Đi ra ngoài sân, Lâm Nhất rút cuốn thân pháp cao đẳng lấy được từ trên người Cuồng Diệm ra, Đại Nhạn Quyết!  

Vừa đi vừa xem, một khắc trôi đi đã xem xong toàn bộ quyển bí tịch thân pháp.  

Sau đó lại xem lại một lượt, Lâm Nhất khép quyển bí tịch lại, nhắm mắt thầm đọc trong đầu.  

Dĩ nhiên có thể vừa nhìn đã nhớ, đọc thuộc làu làu.  

So với Thuần Dương Công cần tích tụ tài nguyên thì vài võ kỹ thân tháp cần ngộ tính và thiên phú này trước nay chưa từng làm khó được hắn.  

Không quá hai canh giờ đã luyện thành Đại Nhạn Quyết này rồi.  

Thử thi triển thân pháp, nhẹ nhàng nhảy lên rồi đáp xuống phía trên nóc căn nhà.  

"Cảm giác thật kỳ diệu".  

Lăn không nhảy lên hơn một trượng mà vẫn vô cùng nhẹ nhàng.  

Trước đây hắn cũng có thể nhảy được lên độ cao một trượng như vậy nhưng cần tiêu hao rất nhiều nội kình.  

Bây giờ thì chỉ cần một chút xíu xiu là được.  

Vù vù vù!  

Vừa luyện thành Đại Nhạn Quyết, Lâm Nhất tò mò di chuyển chạy nhảy trong khoảng sân nhỏ.  

"Thân pháp không phải dùng để bỏ chạy, suy cho cùng vẫn phải kết hợp với võ kỹ tự thân nữa".  

Lâm Nhất trong lòng rõ như gương sáng, hôm qua Liễu Vân Phi chính là dựa vào thân pháp mới có thể một chiêu đã đánh bại được Bạch Vũ Phàm trong trận đấu.  

Nếu như hắn đụng phải đối phương thì có khả năng đến một góc áo của Liễu Vân Phi cũng không đụng vào được mất.  

Có thể thấy, tác dụng của thân pháp trong chiến đấu thế nào.  

Đến sau khi đã dần thuần thục Đại Nhạn Quyết, Lâm Nhất liền bắt đầu thử kết hợp với Lưu Phong kiếm pháp.  

Không thử thì không biết, sau khi thử xong thì Lâm Nhất chấn động không thôi.  

Sau khi kết hợp với Đại Nhạn Quyết, Lưu Phong kiếm pháp hoàn toàn giống như một bộ kiếm pháp mới tinh.  

Từng chiêu từng thức đều tràn đầy linh tính, cả bộ kiếm pháp dường như sống lại.  

Khiến hắn cảm giác trước đó chỉ là thùng rỗng kêu to, hiện tại thân thể và kiếm pháp mới có được sự hòa hợp mà trước đây chưa từng có.  

Thấu hiểu về Lưu Phong kiếm pháp đã đạt đến một tầm cao mới.  

Kiếm pháp trong tay thi triển càng ngày càng thuận hơn, Lâm Nhất tự cổ vũ mình để khiến tinh thần hăng hái hơn, cố gắng hết sức thi triển Lưu Phong kiếm pháp.  

Tụ Kiếm Thành Phong!  

Hồi Quang Lưu Ảnh!  

Sau khi thi triển xong sát chiêu Tụ Kiếm Thành Phong, Lâm Nhất cảm thấy cơ thể phảng phất như hòa hợp với một dòng nước tuôn trào, bất giác tự động thi triển ra sát chiêu thứ hai.  

Soạt!  

Nhất thời bên trong khoảng sân, kiếm ảnh rực sáng, khoảnh khắc cầm kiếm xoay người, Lâm Nhất đã chém ra chín chín tám mươi mốt kiếm.  

Sau khi hạ xuống đất, kiếm ảnh đầy trời, hội tụ thành một vòng tròn hoàn mỹ không vết sứt mẻ.  

Kiếm pháp đại thành!  

Trong lòng Lâm Nhất kích động, vẻ mặt toát lên sự mừng rỡ, khó kìm nén được hưng phấn.  

"Kiếm pháp đại thành! Bộ kiếm pháp chưa từng có ai luyện thành trong một trăm năm nay ở Thanh Vân Môn, vậy mà ta đã luyện được đến đại thành rồi".  

Lâm Nhất cười lớn vài tiếng, cảm thấy vô cùng vui sướng.  

Chẳng trách trước đây ta luyện bộ kiếm pháp này lại chậm chạp mãi không thể đến đại thành, hóa ra không phải do ngộ tính của ta không cao mà là do chưa tu luyện thân pháp nên mới dẫn đến việc chậm chạp không thể đột phá.  

Đương nhiên trong đó chắc chắn có tác dụng của Hóa Huyết Đan khiến suy nghĩ nhanh nhẹn, tinh thần đạt đến đỉnh phong.  

Lưu Phong kiếm pháp đại thành, nắm chắc hai sát chiêu khiến lực chiến đấu của Lâm Nhất lập tức tăng lên rất nhiều!  

Lâm Nhất tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, toàn thân toát lên sự sắc sảo trước nay chưa từng có.  

Ánh mắt toát lên hào quang bình tĩnh tự tin, Lâm Nhất trầm ngâm lẩm bẩm: "Xem ra viên Hóa Huyết đan này quả thực là vật thật việc thật. Cộng thêm viên Hóa Huyết đan trên người Cuồng Diệm, ta vẫn còn ba viên nữa, phải tận dụng thật tốt mới được".  

Còn hiện tại cũng đến lúc phải hoàn thành nốt nhiệm vụ linh thạch cuối cùng rồi.