Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 422: Tiên Thiên đan bản tăng cường




Đợi đến khi ăn no uống say rồi hai người mới bắt đầu nghỉ ngơi.

Bình minh vừa tới, trời vẫn còn chưa sáng hẳn, Lâm Nhất và Lý Vô Ưu cùng lúc mở mắt tỉnh đậy.

"Sảng khoái!"

Lý vô Ưu vươn vai, tinh thần phấn chấn, không còn vẻ mệt mỏi ngày hôm qua nữa, thương thế đã đỡ hơn rất nhiều rồi.

"Cho ngươi".



Đợi đối phương tỉnh ngủ, Lâm Nhất lấy ra hai miếng ngọc bội đưa cho đối phương.

Trong miếng ngọc bội óng ánh trong suốt lóe lên bốn vì sao, đều là ngọc bội của bốn tên hạt giống.

Lý Vô Ưu nhận lấy rồi cười ha hả nói: "Đây là ngọc bội do người có lòng tốt để lại sao?"



"Đúng, người có lòng tốt".

Lâm Nhất nghe vậy liền bật cười, biết Lý Vô Ưu đang ám chỉ cái cuống đó của Bạch Đình trưởng lão.

"Dùng thế nào?"

"Sau khi nghiền nát thì để ngọc bội của mình sát lại là có thể hấp thu, ta đã có ngọc bội chín sao rồi".

Mắt Lý Vô Ưu sáng lên, sau khi làm theo thì ngọc bội của hắn ta cũng tăng lên đến chín sao. Không khỏi cười nói: "Tốc độ giết người đoạt sao này so với giết yêu thú tích lũy nhanh hơn rất nhiều".

Lâm Nhất chẳng ừ hử gì, rút ra một viên đan dược màu trắng bạc, nhìn về phía Lý Vô Ưu hỏi: "Cần không?"

"Đây là đan dược gì vậy?"

"Coi như là Tiên Thiên đan dược bản tăng cường đi".

Lý Vô Ưu buông tay cười nói: "Cảm ơn... nhưng từ lúc tu luyện đến nay ta chưa từng dùng qua đan dược, trước khi tấn thăng cảnh giới Huyền Võ thì không được phá vỡ điều cấm kỵ này, cho nên không có phúc sử dụng viên đan dược này rồi".

Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên vẻ kinh ngạc, từ nhỏ tới lớn chưa từng nuốt đan dược sao?

Việc này... việc này thật sự có chút cổ quái.

Đan dược coi như là tài nguyên tu luyện cơ bản nhất, bất kể võ giả có thân phận cỡ nào, chỉ cần tu luyện thì đều không thể tránh khỏi. Lý Vô Ưu lại nói tu luyện đến cảnh giới Tiên Thiên lục khiếu rồi cũng chưa từng dùng đan dược lần nào.

"Không cần thấy lạ, Đại Diễn Tinh Quyết mà ta tu luyện có yêu cầu như vậy đó. Ở cảnh giới Tiên Thiên, thân thể không được ảnh hưởng bởi tạp chất của đan dược, một chút một ít cũng không được. Có điều đến cảnh giới Huyền Võ thì sẽ không phải kiêng dè nữa, đến lúc đó tu vi đột nhiên tăng mạnh, tích tụ dày đậm", Lý Vô Ưu cũng không cảm thấy ngạc nhiên vì sự ngờ vực của Lâm Nhất, chậm rãi giải thích một lượt.

"Hóa ra là vậy, cảnh giới tu vi há chẳng phải sẽ chậm đi rất nhiều ư".

"Có lợi ắt có hại, có điều nếu thiên tư căn cốt đủ tốt, kỳ thực cũng không ảnh hưởng gì lắm. Giống như Lăng Tiêu Kiếm Các vậy, không phải cũng chẳng coi trọng cảnh giới tu vi lắm sao. Trước đó Lâm sư huynh chỉ mới là Tiên Thiên ngũ khiếu mà đã được đưa vào danh sách hạt giống, vài nhân tài kiệt xuất cảnh giới Huyền Võ thì lại không được vào danh sách hạt giống đó thôi", Lý Vô Ưu đột nhiên cười, nhẹ giọng nói.

"Ta cũng đã để ý thấy vậy, kỳ thực cũng cảm thấy rất kỳ lạ".

Lý Vô Ưu mặt lộ vẻ đắc ý, ra vẻ lên mặt nói: "Để ta nói cho huynh biết, tục ngữ nói cùng văn phú võ, tu luyện là chuyện rất tiêu tốn tài nguyên. Nhưng chỉ cần nội tình gia thế tương đối tốt một chút, từ nhỏ đã bắt đầu tu luyện thì sao? Lâm sư huynh, từ lúc bắt đầu tu luyện đến bây giờ đã được bao lâu rồi?"

Lâm Nhất nghĩ nghĩ rồi trả lời: "Hai năm".

Như vậy là còn tính cả thời gian hắn làm kiếm nô nữa rồi, nếu không thì còn ngắn hơn nữa.

"Ha ha, như vậy không được rồi. Loại người như Vương Diễm, Lãnh Mạch đa số đều từ lúc 6 tuổi đã bắt đầu tu luyện rồi, đến bây giờ ít cũng phải tu luyện hơn 10 năm trở lên. Chỉ cần không phải óc heo thì đều có thể đạt đến Tiên Thiên thất khiếu, cũng chỉ có cảnh giới Huyền Võ mới cần ngộ tính và tích lũy, chỉ dựa vào tài nguyên thì không thể đột phá được".

Lý Vô Ưu dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Nếu như có Phá Huyền đan vô cùng trân quý thì dựa vào ngoại lực cũng không phải không thể đột phá Huyền Quan, tên Vương Ninh đó ta đoán có lẽ chính là dựa vào Phá Huyền đan. Huynh nghĩ thử mà xem, dưới tình huống này, Lăng Tiêu Kiếm Các không phải sẽ nhìn bọn họ với cặp mắt rất khác sao".

"Có cả đan dược thần kỳ như Phá Huyền đan sao".

"Tuyệt đối đừng coi thường nội tình của các đại gia tộc. Có điều đa số đều sẽ không lựa chọn Phá Huyền đan. Đột phá Huyền Quan là một loại đột phá thân thể từ trong ra ngoài của võ giả, giống như bươm bướm phá kén vậy, nếu chỉ dựa vào ngoại lực thì tiềm lực sẽ bị giảm bớt đi rất nhiều".

Lâm Nhất liếc nhìn Lý Vô Ưu một cái, mắt nhìn của người thiếu niên này thật ra cũng có chút bất phàm. E là bối cảnh cũng không đơn giản.

"Đợi đã, ngươi không thể dùng đan dược là vì Đại Diễn Tinh Quyết yêu cầu thân thể không được để tạp chất đan dược làm ô nhiễm sao?"

"Đúng, chỉ cần còn trong cảnh giới Tiên Thiên thì sẽ có yêu cầu như vậy".

"Vậy có lẽ ngươi có thể dùng viên đan dược này đấy", Lâm Nhất nhìn viên đan dược màu trắng bạc trong lòng bàn tay, khẽ nói.

Thông qua tái tạo văn lộ đặc thù đó thì viên Tiên Thiên đan này gần như không có tạp chất tồn tại, hơn nữa trực tiếp bị công pháp hấp thu sẽ không ảnh hưởng đến thân thể.

"Thật sao?", mắt Lý Vô Ưu sáng lên, có chút nửa tin nửa ngờ hỏi.

"Ừ, ngươi tự suy nghĩ đi".

Đưa viên đan dược cho đối phương xong Lâm Nhất không khuyên nhiều nữa.

Viên đan dược màu trắng bạc này đối với hắn mà nói cũng rất quý hiếm, luyện chế một viên cần tiêu hao lượng lớn linh nguyên và tinh thần.

Ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ, hắn mới miễn cưỡng luyện chế được 10 viên. Sau khi ra ngoài gần như không còn hình người nữa, cái giá phải trả rất lớn.

Nếu như Lý Vô Ưu không muốn, đối với hắn mà nói tiết kiệm được một viên lại càng tốt.

Nuốt vào một viên Tiên Thiên đan màu trắng bạc, Lâm Nhất xếp bằng ngồi xuống, chầm chậm nhắm mắt lại.

Vốn định qua một thời gian nữa rồi mới luyện hóa Tiên Thiên đan.