Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 440: Đột phá Huyền Quan




Đêm lạnh như nước.

Trong hồ nước lạnh lẽo xao động, lực âm sát ngưng tụ thành cuồng phong có thực thể.

Sóng lớn ồ ạt, gió lạnh thổi tán loạn.

Lâm Nhất ngồi khoanh chân lơ lửng giữa mặt hồ, luồng khí lạnh dao động quanh người hắn, âm phong không ngừng thổi, hàn khí lạnh buốt quét qua bốn phía, lượn lờ trên mặt hồ.

Tử Diên Hoa ở phía sau nở rộ đẹp mê hồn, tựa như cái miệng khổng lồ nuốt chửng cả bầu trời.

Lực âm sát ẩn trong gió không ngừng tràn vào toàn thân Lâm Nhất.

Ầm ầm!

Lực âm sát ùn ùn thổi đến, giống như một dòng sông cuồn cuộn đổ vào Tử Diên Hoa đang bùng cháy trong đan điền.

Âm sát cực kỳ đáng sợ chưa qua biến đổi, nhưng hắn lại ngông cuồng thôn phệ nó.

Thôn phệ!

Thôn phệ mãnh liệt không có chút trở ngại, mỗi lần thôn phệ ngang ngửa người thường ngưng luyện nửa tháng.

Thập Tam gia hiểu nhiều biết rộng đang đứng bên hồ cũng vô cùng kinh ngạc.

Ông ta hứa tặng tu vi cho Lâm Nhất, nhưng không phải kiểu này...

Nơi này có trận pháp do người xưa bố trí, có thể làm biến đổi lực âm sát, người tu luyện công pháp nào cũng có thể hấp thu lực âm sát ở đây.

Tu luyện trên bệ đá kia có thể làm ít nhận nhiều, bấy nhiêu đã đủ may mắn.

Hiện giờ Lâm Nhất đâu chỉ làm ít nhận nhiều...

Lực âm sát cực kỳ lạnh.

Ngay cả người tu luyện công pháp thuộc tính băng cũng không dám làm càn như thế, bất cẩn một chút sẽ bị thương ngay.

Nếu ngưng tụ thành độc hàn sẽ càng rắc rối hơn.

“Thôn Thiên Quyết?”

Thập Tam gia nghĩ đến một công pháp cấm kỵ chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, sau đó lại lắc đầu.

Nếu là Thôn Thiên Quyết thật, với cảnh giới của Lâm Nhất, hắn dám tu luyện thì chắc chắn là muốn chết.

Nhưng dù không phải Thôn Thiên Quyết cũng nhất định là một loại cấm thuật tương tự.

Thôn phệ như thế vẫn chưa thấy đáy, có lẽ công pháp hắn tu luyện cũng không đơn giản.

Ông lão cười nhẹ: “Tiểu tử này cũng có chút bí mật đấy”.

“Thất khiếu thi triển toàn phần, bách luyện thành chân, huynh ấy sắp đột phá Huyền Quan rồi!”

Sau khi luyện hoá xong cá Tuyết Long, Lý Vô Ưu bỗng dưng xuất hiện bên cạnh ông lão.

Thất khiếu trước ngực Lâm Nhất toả ánh sáng lóng lánh, rực rỡ như ngọc. Lực âm sát bị thôn phệ và luyện hoá điên cuồng, không còn sót lại gì, Tiên Thiên thất khiếu thi triển cùng lúc.

Nếu không phải sắp đột phá Huyền Quan thì hoàn toàn không cần phải khoa trương như vậy.

Cảnh giới Tiên Thiên cần đả thông thất đại khiếu huyệt Nhãn, Nhĩ, Khứu, Khẩu, Thủ, Túc, từng bước thoát khỏi thân xác phàm nhân. Ban đêm có thể nhìn xa, nghe tiếng gió phập phồng, ngửi được hương hoa, ăn khí để sống, muôn vàn điều huyền diệu mà người thường không dám tưởng tượng.

Đột phá Huyền Quan là phải hoàn toàn phá vỡ giam cầm, phá kén thành bướm.

Nói một cách đơn giản là phẩm cấp công pháp càng cao, thể lực sẽ càng đáng sợ, đột phá Huyền Quan càng khó khăn hơn.

Nếu chỉ tu luyện công pháp Tiên Thiên bình thường, việc phá kén chỉ như một tờ giấy mỏng.

Còn Lâm Nhất, Tử Diên Kiếm Quyết của hắn không thể coi thường.


Tương tự như trên, độ khó phá kén càng lớn, sau khi đạt đến cảnh giới Huyền Võ, chân nguyên được bách luyện thành công càng khủng khiếp và lớn mạnh hơn.

“Bách luyện thành chân!”

Thập Tam gia khẽ thở dài: “Nói là bách luyện, với bộ dạng của hắn, e rằng đến cả thiên chuỳ vạn luyện cũng chưa chắc có thể đột phá Huyền Quan”.

Lý Vô Ưu lo lắng hỏi: “Sao thế, đại ca ta không đột phá được Huyền Quan à?”

Thập Tam gia nhìn hắn ta, thản nhiên đáp: “Tiểu tử này quá tham lam, ỷ mình nắm giữ bí thuật nên muốn thôn phệ nhiều lực âm sát, cố tình không đột phá, nhưng ngưng tụ càng nhiều lực âm sát thì đột phá càng khó, ta sợ hắn chơi dao có ngày đứt tay thôi”.

Lý Vô Ưu cười: “Hì hì, ta thấy không cần lo lắng đâu, huynh ấy có Lôi Viêm Chiến Thể hoàn mỹ, chắc chắn tự biết tiềm năng cơ thể mình cao không ai sánh bằng, vả lại phải đi đâu để gặp được âm sát lục phẩm này đây. Ông đau lòng hả?”

Thập Tam gia hơi lúng túng, chẳng mấy chốc thuật Thôn Thiên của Lâm Nhất đã thôn phệ một phần mười âm sát.

Hoàn toàn không biết đâu là điểm cuối...

Ông ta sống ẩn ở đây, ngày thường tu luyện cũng dựa vào âm sát. Nếu bị Lâm Nhất thôn phệ hết, ông ta chỉ có thể uống gió Tây Bắc.

“Ai là ông của ngươi?”

Ông lão lạnh mặt, trừng mắt nhìn Lý Vô Ưu.

Lý Vô Ưu lập tức sợ sệt, cười đáp: “Thất lễ, thất lễ, tiền bối đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với tiểu tử”.

Nhưng khi nhìn thấy nét mặt nặng nề của Lâm Nhất, nụ cười trên mặt Lý Vô Ưu lập tức vụt tắt.

Thập Tam gia nói rất chính xác, hấp thu quá nhiều lực âm sát, độ khó khi đột phá sẽ rất lớn.

Nếu thất bại và bị phản phệ, chỉ sợ không dám tưởng tượng.

Nhưng Lâm đại ca không hề có đường lui.

Lúc mới vào Lăng Tiêu Giới, chưa đứng vững gót chân đã bị Vương Ninh dẫn người ám sát.

Khó khăn lắm mới đánh trả, tìm được cơ hội, sắp giết được đối phương thì bỗng dưng bị trưởng lão giám sát ngăn cản.

Đến khi đối phương tập hợp mười cao thủ cảnh giới Huyền Võ, hắn đã bị dồn ép đến mức không có đường lên trời, không có cửa xuống đất.

Lâm Nhất đã phải chịu rất nhiều ấm ức, nhưng Lý Vô Ưu chưa bao giờ nhìn thấy hắn nổi giận.

Ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng Lý Vô Ưu biết từ khi bước vào rừng rậm u ám, hắn đã dồn nén đủ rồi!

Nếu không liều mạng thì sao có thể nuốt trôi cục tức này?