Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 50: Ta căm hận




Nghĩ đến phần thưởng của ba nhiệm vụ linh thạch, Lâm Nhất cũng có chút mong chờ, bước chân không khỏi nhanh hơn rất nhiều.  

Nhờ vào việc tu luyện Đại Nhạn Quyết, sau thời gian nửa khắc, Lâm Nhất đã đến quảng trường trước Tông Vụ đường rồi.  

Đúng lúc hắn chuẩn bị bước lên bậc thềm thì một đoàn người phía trước hùng hổ đi về phía hắn, người cầm đầu chính là Trần Tiêu.  

Nhìn thấy biểu cảm hóng hớt của đám người phía sau Trần Tiêu, Lâm Nhất lập tức hiểu ra, đối phương vì sao mà tới.  

Có điều, ngay đến cảnh giới sinh tử hắn cũng đã từng trải qua rồi thì trận đấu trước mắt không thể khiến hắn sợ hãi dù chỉ một chút.  



Lẽ nào có thể so sánh được với bốn năm trăm con Hoàng Kim Man Ngưu truy sát phía sau sao?  

"Thế nào, muốn đi giao nộp nhiệm vụ à?"  

Trần Tiêu nở một nụ cười nghiền ngẫm, sau khi nhìn thấy Lâm Nhất, trong lòng ngược lại không còn nôn nóng như trước nữa.  

Hắn ta đang âm thầm tính toán rốt cuộc nên sỉ nhục tên này thế nào thì mới hả dạ.  



Nhưng ai biết được, Lâm Nhất không nói một lời trực tiếp lao về phía hắn ta.  

Trần Tiêu hơi sững người, một lát sau mới gào lên: "Tên Kiếm Nô kia, ta thấy người chán sống rồi đúng không!"  

Mắt thấy Lâm Nhất sắp tiến đến gần, Trần Tiêu phẫn nộ ra tay.  

Nhưng... đã quá muộn rồi.  

Tay của hắn ta vừa mới chạm được vào chuôi kiếm thì một quyền mang đã đánh tới.  

Lúc Lâm Nhất chỉ còn cách hắn ta khoảng một người, thì đột nhiên tăng tốc, giành thế dẫn trước, Mãnh Hổ Quyền ra tay.  

Ầm!  

Mãnh Hổ quyền đỉnh phong viên mãn đánh lên ngực Trần Tiêu, đánh bay hắn ra ngoài ngay tại hiện trường.  

Sau khi tiếp đất, Trần Tiêu đang định đứng lên thì lồ ng ngực đau nhức lại khiến hắn ta nằm vật xuống, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.  

Tiếp theo đó máu tươi giống như không thể kiểm soát nổi, ào ào tuôn ra.  

Trần Tiêu nằm vật trên đất, một tay ôm ngực, một tay chỉ vào Lâm Nhất, nhưng lại nói không nên lời.  

Một quyền này không chỉ đơn giản đả thương xương sườn, mà đã vượt qua xương sườn, đả thương đến lục phủ ngũ tạng của hắn ta, cho hắn ta thêm một canh giờ nữa cũng đừng mơ có thể đứng lên được!  

Trên đường quay về tông môn, Lâm Nhất đã nuốt hết hai viên Hóa Huyết đan còn lại, khí huyết của hắn lúc này cuộn trào như sông lớn, dồi dào như lửa cháy.  

Dưới sự trợ giúp của bốn viên Hóa Huyết đan, khí lực đã mạnh mẽ đến đáng sợ.  

Người khác đánh hắn năm quyền cũng không bằng hắn đánh ra một quyền.  

Huống chi, một quyền mà hắn đánh ra là Mãnh Hổ quyền đã đạt đến đỉnh phong viên mãn!  

Trần Tiêu vẫn ỷ vào tu vi võ đạo tầng sáu của mình cùng với Lôi Cuồng kiếm pháp đại thành là có thể chiến thắng Lâm Nhất dễ dàng.  

Trong lòng đang tính toán xem sỉ nhục Lâm Nhất thế nào.  

Nhưng Lâm nhất vừa thấy hắn ta đã bắt đầu âm thầm tích tụ sức lực, một quyền đỉnh phong không chút nương tay.  

Đám đệ tử nhốn nháo chen chúc đến xem náo nhiệt đều trợn tròn mắt.  

Bọn họ chỉ nhìn thấy trong lúc Trần Tiêu còn đang mở miệng giáo huấn Lâm Nhất thì đối phương đã điên cuồng xông tới.  

Trong lòng còn đang cười nhạo tên Kiếm Nô này đúng là đang tự tìm đến cái chết.  

Nào ngờ Trần Tiêu vốn vênh váo ta đây, thị uy dọa người đã bị đánh cho ngã xuống đất, ôm ngực nôn ra máu.  

Một quyền, chỉ một quyền!  

Đã khiến Trần Tiêu trở thành trò cười trước mặt của hàng trăm đệ tử ngoại môn!  

"Vô dụng!"  

Lâm Nhất khẽ nói một tiếng, đầu cũng chẳng thèm quay lại, tiếp tục đi về phía Tông Vụ đường.  

"Tên Kiếm Nô kia, ngươi... nói... nói cái gì?"  

Trần Tiêu nằm sõng soài trên đất, dường như đã nghe thấy hai chữ cực kỳ chói tai, kiềm chế cơn đau nhức ở ngực, gào lên hỏi.  

Thấy ngũ quan của hắn méo mó, đau khổ không còn ra hình người mà vẫn muốn giãy dụa đứng lên.  

Bộ dạng đó thực sự quá đáng thương, khiến những đệ tử ngoại môn khá thân với hắn ta cũng không kiềm lòng được, xót thương nói: "Sư huynh, hắn nói huynh là vô dụng".  

Hì hì!  

Trần Tiêu vừa nghe thấy không nuốt được cục tức này lại tiếp tục phun ra một ngụm máu nữa.  

Gương mặt trắng bệch toát lên biểu cảm nghẹn khuất đến cực điểm, tên Kiếm Nô ti tiện nhất của Thanh Vân Môn lại dám mắng hắn ta là đồ vô dụng.  

Muốn phản bác chút gì đó nhưng bản thân đúng là đã bị một quyền của đối phương đánh cho sấp mặt.  

Vừa nghĩ đến điều này, khí huyết toàn thân Trần Tiêu dâng lên, mặt mũi đỏ gay đến mức biến dạng!  

"Ta... ta... ta căm hận!"  

Cũng đúng nỗi căm hận này trào lên thì tên đệ tử ngoại môn Trần Tiêu đó cũng tức đến nỗi rơi vào trạng thái hôn mê.