Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 644






Lưu quang sáng rọi quanh thân kiếm, tựa như một dòng nước thu quét qua trước mắt hắn.

Tàn hoa tung bay, chỉ có một kiếm Bá Kiếm đang không ngừng biến ảo trong tay hắn. Nói là một kiếm nhưng lại không chỉ có một chiêu, có thể quét bốn hướng, rung động tám phương, có thể chém mây bay, có thể chạm đến Cửu thiên.

Theo sự chuyển động của kiếm chiêu, Bá khí liên miên không dứt, bao phủ trong kiếm ý khắp người của Lâm Nhất.

Khi tỏ khi mờ, Bá khí và kiếm ý tựa như đang không ngừng hoà hợp vào nhau, pha trộn thành một loại kiếm ý bá chủ hoàn toàn mới.

“Thu!”

Lâm Nhất khẽ hét một tiếng, tán sạch Bá khí toàn thân sau đó thoải mái thở một hơi dài.

Uy lực Bá kiếm mặc dù lớn, nhưng lại tiêu hao cực nhiều, hắn chỉ tuỳ tiện múa vài đường mà đã không chịu nổi nữa.

Bá Kiếm như vậy khiến hắn luôn cảm thấy có chút khiếm khuyết, không thể một hơi luyện thành.

“Cứ luyện trước đã”.


Từ từ vuốt ve thân kiếm, hoa văn cổ xưa tự nhiên của Táng Hoa Kiếm đang phát ra ánh sáng linh động lấp lánh, như có một đạo vận ẩn giấu bên trong nhưng rất khó để phát hiện.

“Táng Hoa Kiếm, thời gian ngưng trệ cũng hơi lâu rồi”.

Thở dài một hơi, trong lòng Lâm Nhất có chút bất đắc dĩ, mùi hương của Bạch Tàn Hoa đã không thể thoả mãn được nhu cầu của Tán Hoa Kiếm.

Từ khi thăng cấp nó lên Huyền binh trung phẩm đến nay, vẫn không thể tiến thêm bước nào.

“Ai?”


Lâm Nhất mặc trường sam đang vuốt ve thân kiếm khẽ nhíu mày. Nhướn mắt lên nhìn qua lại trông thấy Bạch Thu Thuỷ không biết đã đến đây từ lúc nào.

Ngay lập tức thu kiếm vào vỏ, bước lên trước nói: “Bạch thành chủ âm thầm đến đây, e là đã phải đợi lâu rồi”.

Sóng mắt Bạch Thu Thuỷ đong đưa, vừa đánh giá Lâm Nhất vừa nói: “Ta cũng mới đến, xem ngươi luyện kiếm một lúc”.

Nàng ta rất bất ngờ, thiếu niên trước mắt này, không ngờ đã thực sự đi ra khỏi Thiên Thuỷ Quốc.

Trong Đế Quốc Đại Tần này lại tìm được một chỗ đứng cho mình, vẫn phong thái đó, dường như chưa từng thay đổi. Nhưng một thân tu vi, quyền pháp và kiếm ý yêu nghiệt đến mức này, dường như hắn cũng đã thay đổi rất nhiều.

Khiến Bạch Thu Thuỷ có chút đoán không ra, nhìn không thấu.

Lâm Nhất cười nói: “Tài hèn sức mọn, trước mặt thành chủ vẫn rất kém cỏi vụng về”.

Bạch Thu Thuỷ lắc đầu nói: “Hà tất phải nói kém cỏi vụng về, ở Đại Tần Đế Quốc bây giờ, đệ tử ngoại môn có thể dễ dàng hạ gục Hạ Đằng Phi và Lâm Lam như ngươi thực sự không nhiều. Ngươi hiện tại có lẽ được xếp vào hàng thứ tư trong bảng xếp hạng của Đế Quốc, hơn nữa còn có tiền đồ sáng lạn, sau này có thể đạt đến thành tựu gì vẫn chưa thể nói chắc được!”

“Hàng gì? Cái gì là hàng?”, Lâm Nhất nghi hoặc hỏi.