Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 709: Tượng đất cũng có ba phần lửa!  




“Hoạ Long Điểm Tinh!”

Trương Liệt đau đớn ngã vật trên đất, sắc mặt tái mét, thần sắc trong mắt vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ.

Chiêu thức thứ năm Hoạ Long Điểm Tinh của Long Hổ Quyền, cho dù là đệ tử của Huyền Thiên Tông, người có thể tu luyện thành công cũng chẳng có mấy ai.

Người có thể đại thành lại càng hiếm.

Nhưng Lâm Nhất, một đệ tử của Lăng Tiêu Kiếm Các, uy lực của Long Hổ Quyền trong tay còn vượt xa đệ tử của Huyền Thiên Tông.

“Đáng ghét, ta không tin, hôm nay không diệt ngươi không được!”

Trương Liệt phẫn nộ gào lên, bàn tay nắm chặt thành quyền đấm mạnh xuống đất.

Ầm!

Trong tiếng vang rung trời, một đám bụi dày bị hất tung lên, quảng trường phía trước Công Đức điện dưới tác động của một quyền này đều khẽ rung lên, những người đang đứng trên mặt đất, cơ thể không đứng vững được mà nghiêng trái ngã phải.

Tu vi thâm hậu phía sau cú đấm này khiến người ta phải thầm kinh ngạc.

Tranh thủ sức mạnh của một quyền này, Trương Liệt gào thét, nắm chặt lấy trường kiếm trong tay sau đó lại bật người bay lên.

Công pháp Viêm Dương Quyết Huyền cấp thượng phẩm đã đạt mức đại thành đang được vận chuyển điên cuồng trong cơ thể hắn ta, khắp người từ trên xuống dưới phát ra luồng khí tức nóng bỏng vô cùng.

Trong đôi mắt, thậm chí còn như có hai ngọn lửa đang bùng lên.

Tóc dài tung bay, một thân đầy khí thế lại lần nữa tăng vọt lên mức đỉnh phong.

Dây dưa không dứt!

Cơn giận trong mắt Lâm Nhất vốn chưa kịp tiêu tan, lại bùng lên lần nữa, lấp lánh như sao, khó mà tắt được.

Chỉ cần không phải kẻ ngu thì với một quyền một kiếm vừa rồi, đối phương nên hiểu được sự cách biệt giữa hai người.


Nhưng dưới ánh mắt của tất cả mọi người như thế mà Trương Liệt lại vẫn còn dám tiếp tục quấy nhiễu, hết lần này đến lần khác không biết điều.

Thưc sự cho là Lâm Nhất không biết giận sao?

Tượng đất cũng có ba phần lửa!

Không đợi đối phương đánh đến, Lâm Nhất lạnh mặt, chân phải từ từ nhấc lên. Tử Diên Kiếm Quyết và sức mạnh Tuế Nguyệt dung hoà lẫn nhau, rót đến chân phải đang được nhấc lên.

Đợi đến khi chân phải nhấc lên được nửa thước, rồi nhanh như thiểm điện đạp xuống.

Rầm!

Thoáng chốc, mặt đất liền xuất hiện rất nhiều vết nứt mảnh, kiếm thế toàn thân theo tiếng vang rung trời điên cuồng quét qua.

Rắc rắc rắc!

Trên quảng trường rộng rãi đột nhiên bụi bay mù mịt, đệ tử ngoại môn đứng ở phía trên đã không còn có thể tiếp tục đứng vững được nữa, vẻ mặt chật vật, ngã trái ngã phải.

Trương Liệt lúc nãy dựa vào lực đấm để bay lên, lúc này còn chưa kịp rời khỏi mặt đất.

Đã bị một cước này của Lâm Nhất đè ngã xuống lần nữa, sau khi rơi xuống đất lại ói ra thêm một ngụm máu.