Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 985




Nàng ta biết rất rõ Lâm Nhất, biết người này bề ngoài nhìn thì dễ gần, không giận vẫn tự uy, giận lên kinh thiên động địa, đến đệ đệ ruột của Vương Diễm mà hắn cũng dám tự tay giết chết trước mặt các trưởng lão.

Một lúc sau nàng ta mới cắn răng bảo: “Nếu hắn ta biết tiến biết lùi thì lúc đầu đã không ra tay với ta ở Thảo Mộc đường”.

Nhớ lại mấy roi Lâm Nhất quất mình trong Thảo Mộc đường của Lăng Tiêu Kiếm Các, trong mắt Liễu Nguyệt lại tràn đầy hận ý.

Chính giữa đại điện.

Khoé miệng Tào Kiệt hơi nhếch lên, trong lòng liên tục giễu cợt, dù sao cũng là tuổi trẻ bồng bột. Lẽ nào Lâm Nhất thật sự cho rằng tu vi chênh lệch hai tầng mà vẫn có thể thắng được Tào Kiệt ta?

Hay là cảm thấy Tào Kiệt ta cũng là kẻ vô dụng như Lâm Lam?

Không biết lát nữa được thấy thực lực chân chính của ta, ngươi sẽ ngạc nhiên thế nào.

Soạt soạt!

Hai người cách nhau mười bước, nhìn nhau bằng ánh mắt sắc lạnh.

“Lâm huynh đệ, tuy là luận bàn, nhưng Tào mỗ làm việc luôn nghiêm túc, một khi ra tay sẽ tuyệt đối không nể tình. Nếu không thể chịu được, mong ngươi thông báo sớm”.

Tào Kiệt mỉm cười, sâu trong mắt hắn ta lóe lên sát ý. Hắn ta muốn cảnh cáo trước, để lát nữa có lỡ tay giết Lâm Nhất thì cũng có thể quy trách nhiệm cho đối phương.

Dù Lăng Tiêu Kiếm Các có truy cứu thì hắn ta cũng có biện pháp thoát thân.

Lâm Nhất nhìn đối phương bằng ánh mắt dò xét, trầm ngâm nói: “Cứ yên tâm mà đánh đi, với thực lực của ngươi, nếu không dốc toàn lực thì khó mà thắng ta được”.

“Đúng là lớn lối!”

Tào Kiệt không giận, trái lại còn cười, đồng thời, ánh mắt hắn ta càng tỏ rõ sự khinh thường: “Cùng lắm chỉ là đánh bại Bạch Du mà thôi, ai cho ngươi tự tin lớn như vậy?”

Ầm!

Vừa dứt lời, thân thể Tào Kiệt đột nhiên phồng to lên, khiến quần áo trên người hắn bị kéo căng, sau đó rách toạc ra, để lộ da thịt màu đỏ tươi cùng với đường vân đen không ngừng lưu động, hệt như một con yêu thú hung tợn.

Trên mặt hắn cũng xuất hiện đường vân đen khiến khuôn mặt vốn điển trai giờ phút này lại trở nên cực kỳ xấu xí.

Đồng thời, khí yêu sát từ trên người hắn bộc phát, nồng nặc đến mức dường như hóa thành thực thể.

“Yêu thú?”

“Xem ra tên Tào Kiệt này cũng có chút kỳ ngộ, vậy mà lại luyện được một môn công pháp Luyện Thể của Yêu tộc, e là không kém bao nhiêu so với Long Tượng Chiến Thể Quyết”.

“Hèn nào Lâm gia lại vừa ý một đệ tử hàn môn như hắn, chỉ với môn công pháp Yêu tộc này đã đủ để hắn đến ở rể rồi!”

Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hai mắt Tào Kiệt đỏ lên, hắn ta nhìn thẳng vào Lâm Nhất, lạnh lùng nói: “Lâm Nhất, bây giờ ngươi xin tha vẫn còn kịp, nếu không… một khi Ma Viên chiến thể của ta bạo phát thì ngay cả ta cũng không cách nào khống chế được. Đến lúc đó, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ta cũng chỉ có thể nói lời xin lỗi với Lăng Tiêu Kiếm Các mà thôi”.

Lạc Phong cau mày, hừ lạnh một tiếng: “Tào Kiệt, ngươi chớ có quá đáng, chỉ là luận bàn mà thôi, nếu ngươi dám ra tay giết Lâm Nhất thì đừng trách lão phu không nể tình”.

“Chậc chậc, ngươi định không nể tình thế nào?”

Văn Ngạn Bác của Hỗn Nguyên Môn cười lạnh, nói: “Lạc lão quỷ, người ta đã nói rõ nếu không địch lại thì mau quỳ xuống xin tha. Ai cũng biết công pháp Yêu tộc một khi bạo phát rất khó thu lại. Là do đệ tử Lăng Tiêu Kiếm Các các ngươi không biết lượng sức thì trách ai được?”