Vợ Mới Của Lục Thiếu

Chương 42




Tại sao lại có nhiều máu như vậy? Tôi giật mình.

“Trên tay anh… nhiều máu quá…” Tôi ngượng ngùng nói.

“Tôi muốn cô!”

Anh ấy không để ý đến lời nói của tôi, ép tôi vào cạnh cửa, cả người dán chặt lên người tôi, hơi thở nóng rực phả vào mặt tôi, có mùi rượu rất dễ chịu.

Tôi không thích đàn ông uống rượu đến say khướt, luôn cảm thấy người bọn họ có mùi rượu rất khó ngửi. Nhưng vì sao mù

i vị trên người Lục Nguyên Đăng lại khiến tôi cảm thấy dễ chịu như vậy?

Ánh sáng trong phòng rát tối, ánh mắt Lục Nguyên Đăng sáng rực như hai ngọn lửa, nhanh chóng thiêu đốt tôi.

“Anh… anh uống rượu?”

Tôi nuốt nước miếng, co người lại, khẩn trương nói.

“Ừm!” Lục Nguyên Đăng nhẹ nhàng lên tiếng, đôi mắt sâu thẳm cứ nhìn tôi như vậy.

Tôi định nói một câu để hòa hoãn bầu không khí khẩn trương này, nhưng hình như bầu không khí càng thêm xấu hổ.

Lục Nguyên Đăng biết mục đích đến đây hôm nay của tôi, nếu không anh ấy cũng sẽ không ở nhà chờ tôi. Nhưng anh ấy không đề cập đến, tôi cũng không tiện nói.

Trước đó tôi còn thề thốt nói rằng bản thân sẽ tuyệt đối không làm tình nhân của anh ấy, nhưng mới chỉ có hai ngày, tôi đã tự dâng mình tới cửa.

Tôi cảm thấy, bản thân tôi đúng là một trò cười. Những kiêu ngạo và tự tôn trước đây bây giờ đều rất đáng cười!

Nụ hôn nồng nhiệt của anh ấy cứ thế ập tới, tôi không có chút năng lực phản kháng nào, chỉ có thể mặc cho anh ấy dùng đầu lưỡi đầy hương rượu xâm nhập vào trong khoang miệng tôi.

Nóng! Nóng quá!

Lần này tôi không bị hạ thuốc, nhưng cơ thể tôi vẫn nóng không chịu được.

Tống Trọng nói đúng, loại đàn ông như Lục Nguyên Đăng không phải người mà tôi có thể trêu chọc được.

Nhưng bây giờ, tôi đã không còn đường quay lại.

Tay anh ấy nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, sau đó trượt thẳng xuống, dừng lại ở ngực tôi, dùng sức xoa nắn. Máu tươi mang theo khí tức ấm nóng lưu lại trên da thịt tôi.

Trái tim tôi giống như ngừng đập.

Tôi theo bản năng co người lại, run rẩy nói: “Đừng… đừng…”

“Đừng cái gì?” Anh ấy dừng lại, dựa đầu vào cổ tôi, cười nhẹ.

Lời nói của tôi giống như bị chặn lại, không cách nào nói ra khỏi miệng.

Là chính tôi tự mình dâng tới cửa, hiện tại tôi lại nói đừng, có vẻ rất giống gái đĩ già mồm.

Đây là lựa chọn của tôi, tôi chỉ có thể đồng ý tất cả.

Tôi nhắm mắt lại, không nói tiếp.

Bởi vì khẩn trương nên cơ thể tôi không nhịn được mà run rẩy.

Đột nhiên, tôi cảm giác được thân thể tôi như bị nhấc bổng lên.

Mở mắt ra nhìn, thì ra Lục Nguyên Đăng ôm ngang người tôi, trực tiếp mang tôi lên trên lầu.

Tôi nắm chặt vạt áo sơ mi của anh ấy, cố gắng đè nén sự khẩn trương trong lòng. Áo sơ mi bị tôi nắm đến nhăn nhúm, so với bộ dáng chỉnh tề ngày thường của Lục Nguyên Đăng đúng là một trời một vực.

Tiến vào phòng, anh ấy trực tiếp đặt tôi trên giường lớn, thân thể cao lớn đè lên người tôi.

“Ninh Khanh, tôi biết, cô nhất định sẽ đến!” Lục Nguyên Đăng nhẹ giọng nói.

Anh ấy nói như vậy, tôi càng thêm có cảm giác đây chính là kết quả do anh ấy mưu tính đã lâu.

“Lục Nguyên Đăng, chuyện này có phải là cái bẫy do anh bố trí không?” Tôi nhìn anh ấy, cuối cùng vẫn không nhịn được, đem nghi vấn trong lòng hỏi ra.

“Chuyện gì cơ?” Anh ấy cười khẽ, dường như không hiểu tôi đang nói gì.

Nhưng tôi rất rõ ràng, anh ấy đang giả ngốc.

Tôi còn muốn hỏi thêm, nhưng thân thể của anh ấy dán lên người tôi, một tay xoa nắn chỗ mềm mại của tôi, một tay bắt đầu cởi quần áo tôi ra.

Tay anh ấy hơi lạnh, nhưng môi lại nóng hổi, giống như lửa nóng được châm lên trên từng tấc da thịt tôi.

Tim tôi đập nhanh hơn.

Lục Nguyên Đăng nói trước đây anh ấy chưa từng chạm vào tôi, nói cách khác, lần đầu tiên của tôi vẫn được giữ đến tận bây giờ.

Có lẽ, cũng chỉ có lớp màng mỏng kia mới là giá trị, khiến cho tôi có chút vốn để cùng anh ấy cò kè mặc cả.

Để cho bản thân trở thành một món hàng, thật sự rất đáng buồn.

Nụ hôn của anh ấy đặt lên từng chỗ, từng chỗ trên da thịt tôi, một đường đi xuống, thẳng tới chỗ mẫn cảm nhất. Hai cánh tay anh ấy cũng không nhàn rỗi, tùy ý xoa bóp ở khu vực nhạy cảm của tôi.

Tôi nghe thấy hô hấp của anh ấy nặng dần. Thân thể tôi dưới sự trêu đùa của anh ấy dần dần yếu đi, phần dưới chảy ra chất dịch đáng xấu hổ.

Dường như cảm thấy thời cơ đã chín muồi, Lục Nguyên Đăng nhào lên trên, ưỡn người ra phía trước, sau đó đâm xuyên qua người tôi.

“Đau… Đau quá!”

Tôi đau đến mức cả người đều căng cứng, khu vực mẫn cảm cũng co rút nhanh hơn.

“Cô…”

Lục Nguyên Đăng có chút sửng sốt, nhìn tôi chằm chằm, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Là lần đầu tiên của cô sao?”

Đúng vậy.

Là lần đầu tiên của tôi.

Tôi tin tưởng Lục Nguyên Đăng đã sớm điều tra rõ ràng về bối cảnh của tôi, nhưng chắc chắn anh ấy không ngờ tới, một người phụ nữ kết hôn nửa năm lại vẫn còn là xử nữ.

Cho nên, biểu cảm vừa nãy của anh ấy mới bất ngờ như vậy.

Tôi không nói chuyện. Hoặc nói cách khác, tôi đã đau đến mức không nói được thành lời.

Tôi nghe người ta nói, lần đầu tiên thật sự rất đau. Nhưng tôi không ngờ, lại đau như thế này.

Đến bây giờ, động tác của Lục Nguyên Đăng đã dừng lại nhưng thứ to lớn của anh ấy vẫn nằm bên trong tôi, khiến tôi đau đớn.

Một giây sau, tôi nghe được tiếng cười lạnh của Lục Nguyên Đăng: “Sao cô có thể là xử nữ được? Hiện giờ đi đến bệnh viện làm một cái màng giả cũng không tốn bao nhiêu tiền!”

Lời của anh ấy giống như một xô nước lạnh dội lên đầu tôi.

Tuy nói hiện giờ màng trinh không phải thứ gì hiếm có, nhưng anh ấy nói như vậy vẫn khiến cho tôi cảm thấy chết lặng.

Thì ra trong mắt Lục Nguyên Đăng, tôi là một người như thế.

Tôi muốn giải thích.

Nhưng tôi cảm thấy, giải thích cũng dư thừa. Lần đầu tiên đều sẽ đổ máu, tôi có nói dối hay không, đợi lát nữa sẽ biết kết quả.

Tôi cười cười, không nói tiếp.

Sắc mặt Lục Nguyên Đăng âm trầm, không đợi tôi kịp thích ứng, lập tức hoạt động mạnh mẽ trong cơ thể tôi.

Tôi cắn chặt môi, cố gắng kìm chế bản thân không khóc trong hoàn cảnh nhục nhã này. Tôi giống như một con rối mất đi tri giác, theo động tác của Lục Nguyên Đăng mà nhấp nhô lên xuống.

Khoái cảm từng đợt, từng đợt ập tới, tôi giống như một chiếc thuyền cô độc, chìm nổi phập phồng trên biển, nhưng mãi cũng không đến được bờ. Động tác của anh ấy giống như gió lốc mưa sa bao phủ lấy tôi, khiến cho tôi chìm đắm vào trong đó.

Một lúc sau, Lục Nguyên Đăng gầm nhẹ lên, bắn vào trong chỗ sâu nhất của cơ thể tôi, hoàn toàn lấp đầy tôi.

Mà tôi, tê liệt giống như một bãi bùn nhão, nằm im ở trên giường, ngay cả sức để xoay người cũng không có.

Anh ấy rút ra khỏi cơ thể tôi, ngồi ở mép giường mặc quần, sau đó nhìn lên giường một chút, cười lạnh.

“Khi tôi tìm cô, cũng không trông mong gì việc cô là xử nữ. Chỉ là cô đóng giả vụng về như thế để lừa gạt tôi, cô nghĩ tôi là kẻ ngu sao?”

Anh ấy hờ hững xử lý vết thương trên tay, tầm mắt rơi về phía dưới người tôi, tôi gắng gượng ngồi dậy, nhìn về chỗ chúng tôi vừa thân mật, tôi lập tức sửng sốt.

Trên giường đơn sạch sẽ vô cùng, một chút tạp chất cũng không có.

Ngay cả những thứ anh ấy vừa bắn ra vẫn ở trong cơ thể tôi, một giọt cũng không chảy ra ngoài.

Ông trời đúng là trêu đùa, tôi vừa mới đau đớn quằn quại như vậy, nhưng trên giường lại không có vệt máu nào.

Ánh mắt khinh thường đầy châm chọc của Lục Nguyên Đăng giống như một con dao nhỏ sắc bén, rạch nát tôn nghiêm của tôi.