Vợ Mới Của Lục Thiếu

Chương 64




Cái gì mà thiếu đàn ông?! Tôi không thiếu nha!

“Em không thiếu không thiếu, đã nói rồi vừa nãy là ngoài ý muốn. Lục Nguyên Đăng anh buông ra!”

Tôi nhìn cổ tay bị anh ấy bóp đỏ cả lên, thực sự là khổ không nói nổi. Ham muốn độc chiếm của tên Lục Nguyên Đăng này, còn mạnh hơn nhiều tưởng tượng của tôi.

“Em muốn khiến nhiều người chú ý tới em thêm, thì em cứ kêu nữa đi.” Lục Nguyên Đăng đầu cũng không quay lại, trầm giọng nói.

Cho dù tôi không làm gì, chỉ dựa vào việc tôi đứng bên người Lục Nguyên Đăng cũng đã quá hấp dẫn sự chú ý của người khác rồi. Vì vậy, tôi chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng, tùy ý để anh nắm tay tôi đi về phía trước.

“Lục thiếu gia, sao tới có lúc lại muốn đi thế, đây là tiệc sinh nhật đặc biệt chuẩn bị cho anh mà.” Có người nói.

“Mọi người cứ chơi hết hứng là được, tôi có chút việc riêng phải xử lý.”

Người nọ liếc mắt sâu xa nhìn tôi, tỏ vẻ trong lòng hiểu rõ.

“Rõ rồi rõ rồi, Lục tổng đi làm việc đi.”

Lục Nguyên Đăng mang theo tôi đi vào thang máy. Ngay khi cửa thang máy đóng lại, anh ấy đè tôi lên tường, trực tiếp hôn.

Nụ hôn của anh ấy rất mãnh liệt, như gió rít mưa rào, cuốn tới, xâm chiếm vào từng chút lý trí của tôi.

Chợt, tôi chú ý tới camera lóe đỏ ở đối diện. Cảnh tượng như vậy, nếu để cho người khác chứng kiến, tôi đây thật đúng là không cần gặp người nữa rồi.

“Ca... camera.”

Tôi thật vất vả mới phun ra được hai chữ này từ giữa răng môi.

Phải mấy giây sau, Lục Nguyên Đăng mới ngừng động tác lại. Xoay đầu lại lạnh lùng nhìn về phía camera nói: “Lập tức tắt đi.”

Hai giây sau, điểm đỏ không thấy nữa.

Xem ra, Lục Nguyên Đăng thật sự là nhân vật có thể một tay che trời!

“Sao anh biết có người đang nhìn...”

Camera.

Lời còn chưa nói hết, tất cả lại bị Lục Nguyên Đăng hôn vào bụng.

Kỹ thuật hôn của anh rất tốt, dần dần khiêu khích dục vọng trong lòng tôi, tôi cảm giác cả người đều khô nóng theo.

Thang máy đi xuống, ngừng lại tại lầu ba.

Vừa vào trong phòng, anh đã ném tôi lên giường, thân thể to lớn phủ lên.

“Lục Nguyên Đăng anh làm gì vậy? Eo em bị thương! Bị thương!”

“Lúc em và thằng đàn ông khác khiêu vũ, sao không nghĩ tới vết thương trên người!” Anh hừ lạnh một tiếng, bàn tay to đã trùm lên, đặt trên bộ ngực mềm mại của tôi.

“Anh ta không phải bạn anh sao? Hơn nữa chúng em chỉ là khiêu vũ một bài, anh có còn nói lý nữa không hả?” Tôi cạn lời.

Người đàn ông vẻ ngoài thì lạnh nhạt như vậy, thế mà lại vô lý đến vậy.

Vết thương ở trên eo mặc dù không đau đớn, nhưng với sức quyết liệt của Lục Nguyên Đăng, tôi sợ lát nữa thắt lưng tôi cũng gãy luôn.

Trang phục trên người càng ngày càng ít, tôi dùng vẻ mặt cầu xin nói.

“Bác sĩ đã nói đừng vận động mạnh, anh hãy tha cho em đi!”

“Vậy đổi một tư thế sẽ không tổn thương đến em, hôm nay anh sẽ dịu dàng một chút.” Lục Nguyên Đăng nói, không nói gì đã tụt quần lót của tôi ra, xoay người tôi lại, dùng tư thế cực kỳ mắc cỡ đối diện với anh ấy.

Tôi đưa lưng về phía anh ấy, cũng giãy giụa không lại anh ấy, chỉ có thể dần dần tùy ý anh ấy đưa cái thứ to lớn của mình đi vào trong cơ thể của tôi.

Hôm nay anh ấy thật sự có thể coi là dịu dàng, động tác chậm hơn trước đây nhiều, nhưng mỗi một cái đều đẩy đến chỗ sâu nhất trong thân thể tôi. Tôi có cảm giác, trái tim của mình đều run rẩy, thân thể càng không ngừng run lên. Tôi cứng rắn cắn môi, không muốn để cho âm thanh xấu hổ của mình tràn ra.

“Anh... Anh chậm một chút.” Tôi run rẩy lên tiếng.

“Anh đã rất chậm rồi.” Người đàn ông vô tội nói một câu, lại dốc sức đâm vào, khoái cảm này khiến tôi gần như ngất.

Tôi vội vàng bụm miệng mới không kêu lên trước mặt Lục Nguyên Đăng. Cho tới nay, ở trên người anh ấy tôi đều cố gắng đè nén chính mình, sợ mình chìm đắm trong đó.

“Thoải mái thì cứ kêu đi.”

Lục Nguyên Đăng cúi người xuống, khẽ cắn nhẹ bên lỗ tai tôi.

Tôi không chống đỡ được, toàn thân xụi lơ nằm bẹp trên giường, miệng vẫn quật cường nói: “Khó chịu. Tuyệt đối không thoải mái. Anh mau mau kết thúc đi, em muốn đi ngủ rồi.”

Phía sau truyền đến tiếng giễu cợt của Lục Nguyên Đăng.

Lập tức, thân thể bị anh ấy xoay lại, anh ấy trực tiếp bế tôi lên, xuống giường đi về phía trước. Động tác dưới người vẫn không dừng lại.

Tôi sợ mình té xuống, hai chân quấn chặt bên hông anh. Kết quả của việc làm như vậy chính là mỗi khi anh ấy đi một bước đều khiến cho toàn thân tôi run lên.

“Thân thể của em thành thật hơn cái miệng này của em nhiều. Em thật sự nên nhìn thật kỹ xem, bộ dạng bây giờ của em, mê hoặc biết bao...”

Lục Nguyên Đăng ép tôi xoay đầu sang chỗ khác, nhìn về phía mình trong gương.

“Không...” Tôi quay đầu đi, anh ấy lại rong ruổi một hồi, mỗi một lần đều ép thẳng tới điểm nhạy cảm sâu nhất của tôi. Tôi cầu xin tha thứ mà nhìn lại vào gương, động tác của anh ấy mới chậm lại.

Người đàn ông này, thực sự là đùa ác! Dáng vẻ đứng đắn như thế, lại có sở thích biến thái như vậy!

Tôi oán thầm nói.

Một giây tiếp theo, lại không còn tâm tư đâu mà càm ràm Lục Nguyên Đăng nữa.

Gương mặt cô gái trong gương đỏ lên, hai tròng mắt mê ly như được phủ một lớp hơi nước, đôi môi kiều diễm ướt át càng khẽ nhếch, thoạt nhìn cực kỳ mê hoặc.

Đây là tôi sao?

Tôi không ngờ tôi lại có dáng vẻ mắc cỡ như vậy.

Người đàn ông tựa như rất hài lòng với nét mặt của tôi, lại bắt đầu vòng tiến công tiếp theo.

Thể lực anh ấy thực sự tốt, tôi như một chiếc thuyền đơn độc, chìm chìm nổi nổi trên biển sâu, làm thế nào cũng không vào được bờ.

Mãi đến khi trời gần sáng, anh ấy mới thỏa mãn buông tôi ra. Lúc này, tôi đã mệt đến mức không nâng nổi tay nữa rồi.

Tên yêu tinh hành hạ người!

Lục Nguyên Đăng đi vào phòng tắm, tôi nằm trên giường như một con cá bị đánh ập vào bờ, không thể động đậy.

Ngoài cửa chợt vang lên tiếng đập cửa có tiết tấu.