Vợ Mới Của Lục Thiếu

Chương 99




Cả đám người ồ lên.

Tôi xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu, thậm chí còn không biết có nên nhận bó hoa này hay không.

Khương Hải xuất hiện ở đây, chắc chắn cậu ấy nghĩ với tính cách của tôi, tôi sẽ không từ chối cậu ấy trước mặt bàn dân thiên hạ.

"Lợi hại ghê ha, quyến rũ hết người này đến người nọ, chắc giỏi chuyện giường chiếu lắm nhỉ?" Câu mỉa mai của Thẩm Ninh vang lên đằng sau tôi, cả đám người xung quanh đều trố mắt nhìn.

Ngay cả Khương Hải cũng biến sắc.

"Cô ăn nói cho cẩn thận, Ninh Khanh không phải loại người như thế!" Ánh mắt dịu dàng của Khương Hải trở nên sắc bén khi nhìn về phía Thẩm Ninh.

Thẩm Ninh không thèm để ý đến cậu ấy, còn hừ lạnh, "Anh có chắc anh hiểu cô ta không? Có ai không biết chuyện giữa cô ta và sếp Tống đâu!"

"Ai là sếp Tống? Là người đàn ông lúc trước hả?" Khương Khanhquay lại chất vấn tôi.

Tôi không biết phải giải thích thế nào. Nếu thừa nhận Tống Trọng là sếp của tôi, vậy phải giải thích quan hệ giữa tôi và Lục Nguyên Đăng thế nào đây?

Ở đây có quá nhiều người không liên quan chỉ biết hóng chuyện, dù tôi nói gì thì cũng trở thành đề tài bàn tán của họ.

"Khương Hải, nếu cậu tin tôi thì chúng ta rời khỏi đây trước đã, tôi sẽ giải thích cho cậu sau."

Khương Hải do dự một chút rồi gật đầu.

Trước khi đi, cậu ấy còn nói thẳng với Thẩm Ninh, "Tôi không quan tâm cô là ai, cũng không quan tâm cô có cách nhìn thế nào về Ninh Khanh, nhưng cô ấy là người trong mộng của tôi, cô không có tư cách nói cô ấy như thế."

Cậu ấy nói dứt lời thì kéo tôi rời khỏi đó.

Những lời Khương Hải vừa nói khiến lòng tôi ngổn ngang trăm ngàn suy nghĩ.

Người mà cậu ấy nói là tôi của trước kia. Khi đó, tôi thật ngây thơ, không lo nghĩ bất cứ điều gì. Nhưng giờ tôi đã không còn như trước nữa, cậu ấy không biết tôi đã trải qua những gì, cũng không biết tôi và Lục Nguyên Đăng lén lút qua lại với nhau.

Tôi không phải người trong mộng của cậu ấy, tôi là con quái vật tồn tại trong cơn ác mộng, vĩnh viễn chỉ có thể sống nơi âm u sâu thẳm ấy mà thôi.

Nếu được, tôi mong có thể thay đổi mọi thứ. Tìm một ai đó tính tình thành thật để sống trọn kiếp người.

Nhưng khi tôi gặp Lục Nguyên Đăng, điều đó đã trở thành một mệnh đề bị phủ định.

Khương Hải dẫn tôi vào một quán cà phê và gọi hai tách cà phê. Không khí trong quán khá được, nhìn bề ngoài trông cũng xa hoa lộng lẫy. Khương Hải là một người tiết kiệm, cậu ấy chọn nơi này hẳn là vì tôi.

Khương Hải không nói gì, cậu ấy đang chờ tôi mở lời trước.

Tôi muốn thẳng thắn với cậu ấy, nhưng lại không biết phải nói thế nào. Tôi bây giờ còn không dám đối diện với chính bản thân mình.

Tôi suy nghĩ một lát, quyết định lấp liếm cho qua.

"Sếp của tôi nhiều cô theo đuổi quá nên mới lấy tôi ra làm cớ, khiến đồng nghiệp nữ trong công ty thôi đeo đuổi anh ta nữa. Quan hệ giữa tôi và anh ta chỉ là bạn bè bình thường thôi, không như mấy người kia nói đâu."

"Anh tin em."

Tôi vừa nói xong, Khương Hải đã đáp như một bản năng.

Sự chân thành đong đầy trong mắt cậu ấy khiến tôi thấy xấu hổ vô cùng.

Đóa hoa hồng đặt trên bàn, sắc đỏ ấy khiến mắt tôi đau nhức nhối.

"Khương Hải, cậu là người tốt. Nhưng trước đây, tôi đã nói rõ rồi, tôi không xứng với cậu. Cậu sẽ tìm được một người phụ nữ khác xứng với cậu hơn, mà người đó chắc chắn không phải tôi. Vừa nãy quá nhiều người, nên tôi không từ chối cậu trước mặt họ. Nhưng nếu có lần sau, tôi e là sẽ phải nói xin lỗi."

Không còn lòng dạ nào uống cà phê nữa, tôi đứng dậy, cúi đầu xin lỗi Khương Hải rồi đi ra ngoài.

Tôi e rằng, đây sẽ là lần cuối cùng tôi và Khương Hải gặp nhau.

Tình yêu thời học sinh, luôn khó có thể từ bỏ, khó có thể quên, và khó có thể nói rõ vậy đấy. Nhưng những ký ức ấy chỉ nên chôn sâu tận đáy lòng, nếu cố chấp mang theo đến tận bây giờ, thì tình yêu đẹp như trong cổ tích ấy rồi cũng sẽ tan biến.

"Ninh Khanh, anh yêu em. Anh muốn sống bên em, dù em có chối từ anh bao nhiêu lần đi nữa thì anh sẽ không bỏ cuộc đâu. Anh đã nói rồi, đời này kiếp này, anh sẽ không kết hôn với ai khác ngoài em, nam tử hán đại trượng phu, nói được làm được!"

Giọng nói của Khương Hải vang khắp quán cà phê, khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.

Kể cả Lục Nguyên Đăng vừa bước vào quán.