Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 635: Tâm tư các Trưởng lão 3




Edit: V.O

"Âu Dương à, coi như ngươi cũng có thể đến đây, chúng ta đã chờ ngươi rất lâu." Một Trưởng lão đầu đầy tóc bạc ngồi ở ghế đầu lập tức đứng dậy cười tủm tỉm nắm tay Âu Dương Diệp.

Âu Dương Diệp nghĩ nửa ngày mới nhận ra được, vị này người có thâm niên tương đương với lão trưởng lão ở Sáng Thế Thần Điện, khi Bạch Phong còn tại thế cũng đã là Trưởng lão của Sáng Thế Thần Điện rồi.

Sau đi Bạch Vũ lên làm công chúa, ông cũng đã mặc kệ mọi chuyện, dưỡng lão ở Pháp Thánh Điện. Ông họ Tề, tất cả mọi người gọi ông là Tề trưởng lão.

"Tề trưởng lão? Bây giờ ngươi là người chủ sự ở Viện Trưởng Lão?" Âu Dương Diệp bị Tề trưởng lão lôi kéo ngồi xuống.

Tề trưởng lão thở dài, bất đắc dĩ gật đầu: "Đúng vậy, cũng chỉ có ta có thâm niên lâu nhất ở đây."

Không đúng, ta nhớ có lão trưởng lão còn có thâm niên hơn ngươi, hình như bọn cũng tách khỏi Sáng Thế Thần Điện, chẳng lẽ... bị ám sát rồi hả?

Âu Dương Diệp sờ sờ cằm, tò mò hỏi vài cái tên.

Bên cạnh, Lý trưởng lão tóc bạc áo bào tro cũng bi thương than một tiếng: "Bọn họ đều bị sát thủ Thượng Quan Vân Trần phái tới giết."

Lý trưởng lão là một Y Sư, ông là người đi kiểm tra thi thể sau khi mấy vị này bị ám sát, lúc đó còn có hai người không chết, nhưng ông lại không thể cứu sống bọn họ.

"Đều đã chết?" Âu Dương Diệp ngạc nhiên. Ông biết Thượng Quan Vân Trần ám sát bảy Trưởng lão, nhưng ông không biết Trưởng lão chết là ai.

Không nghĩ tới vài người ông vừa hỏi vừa vặn tất cả đều bị giết, bọn họ đều là người có thâm niên nhất trong đám Trưởng lão phản bội Sáng Thế Thần Điện, cựu thần cống hiến lớn nhất, chuyện này cũng quá khéo.

Trùng hợp... Âu Dương Diệp cũng có chút nghi ngờ, vì sao các Trưởng lão chết đều là người có thâm niên nhất? Thượng Quan Vân Trần ám sát còn thiên về người giỏi? Chẳng lẽ không phải muốn xử lý hết tất cả Trưởng lão sao? Hay là nói hắn ta muốn giấu diếm cái gì? Mà những lão nhân này lại biết, dieendaanleequuydoon – V.O, cho nên muốn nhanh chóng diệt trừ?

"Âu Dương à, nghe nói ngươi và công chúa ở cùng nhau, bây giờ nàng như thế nào? Nàng ở đâu? Chúng ta rất muốn gặp nàng!" Tề trưởng lão kích động vỗ vai Âu Dương Diệp, nói.

Âu Dương Diệp phục hồi tinh thần lại: "À, bây giờ công chúa không tiện đến."

"Không tiện? Vì sao không tiện?" Tề trưởng lão dựng râu trừng mắt, không hiểu hỏi.

Lý trưởng lão nhíu mày: "Chẳng lẽ là bị thương nặng? Khoảng thời gian trước nghe nói công chúa bị thương, thương thế công chúa tốt lên chưa?"

"Đúng vậy, thương thế của công chúa không sao chứ?" Các Trường lão khác cũng ào ào lo lắng, bảy miệng tám lời hỏi, Âu Dương Diệp nghe đến đầu choáng váng, vội vàng nói: "Mọi người yên tâm, thương thế của công chúa đã sớm tốt rồi."

"Vậy là tốt rồi." Tề trưởng lão một bộ thở ra một hơi, mày vẫn nhăn thành hình chữ xuyên (川): "Vì sao công chúa không đến gặp chúng ta, chúng ta đã vì công chúa mà từ bỏ Sáng Thế Thần Điện, chẳng lẽ công chúa còn không tin tưởng chúng ta?"

Khóe miệng Âu Dương Diệp rụt rụt, lời này là đang oán trách sao? Chỉ là tạm thời không thể tới, thế nào lại thành không tin tưởng? Hơn nữa, cũng không phải công chúa bảo các ngươi tách rời Sáng Thế Thần Điện, rời khỏi Sáng Thế Thần Điện, thành lập Viện Trưởng Lão, rõ ràng đều là bản thân các ngươi làm, bây giờ lại đến oán trách công chúa là có ý gì?

Giọng điệu Âu Dương Diệp lạnh lùng nói: "Tề trưởng lão, ngươi cũng biết gần đây tình huống nơi này của các ngươi không tốt, nếu công chúa bất chấp đến để xảy ra nguy hiểm, ngươi có chịu trách nhiệm không?"

Tề trưởng lão sửng sốt, ngượng ngùng cười nói: "Là ta quá nóng vội, nghe nói công chúa đã trở về, rất muốn gặp được nàng, không lo lắng đến tình huống hiện tại."

Âu Dương Diệp nghe xong cũng cảm thấy Tề trưởng lão chỉ vội vàng muốn gặp công chúa, có chút nóng vội thôi.