Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 644: Kết cuộc, bắt đầu trả thù 4




Edit: V.O

Mọi người cũng liên tục gật đầu.

Những người còn lại này có thể kiên quyết tách khỏi Sáng Thế Thần Điện, chủ yếu là do không quen nhìn Thượng Quan gia hoành hành ngang ngược, diệt trừ đối lập, trong lòng gần như cố chấp sùng kính Bạch Vũ và huyết mạch Sáng Thế.

Thượng Quan Vân Trần hoàn toàn không phái người nói chuyện với bọn họ, trực tiếp ám sát.

Bạch Vũ cũng đều có ấn tượng đại khái đối với bọn họ, vạn năm trước phẩm hạnh những người này đã không tệ, bây giờ cũng không thay đổi.

"Dẫn Ngọc Phi Hoa tới đi." Bạch Vũ lạnh lùng phân phó.

Âu Dương Diệp và Lý trưởng lão tự mình đi dẫn Ngọc Phi Hoa tiến vào. Tuy rằng Ngọc Phi Hoa đã bị phong linh mạch, nhưng mấy ngày nay luôn luôn ăn ngon ở tốt, chỉ là không thể ra ngoài, tuyệt đối không hề chật vật, còn rất có tinh thần chửi ầm lên.

"Buông ra! Đồ hỗn trướng (khốn nạn), lại dám bắt ta, còn nhốt ta, ai cho các ngươi làm như vậy? Có tin ta bầm thây vạn đoạn cả đám các ngươi không. Ta chính là người Ngọc gia, ta là Ngọc Phi Hoa!"

"Chính là bắt Ngọc Phi Hoa ngươi." Bạch Vũ lạnh lùng mở miệng, giọng điệu tràn ngập lạnh lẽo khuếch tán trong không khí, giống như gió Thu hiu quạnh làm lòng người lạnh lẽo.

Hoa Ngọc Phi không biết vì sao mình lại luống cuống một chút, ngẩng đầu nhìn Bạch Vũ ngồi ở phía trên, quá sợ hãi: "Là ngươi! Ngươi, không phải ngươi đã chết?"

"Hỗn xược! Không được vô lễ với công chúa." Âu Dương Diệp đá một cái lên đùi bà ta, Ngọc Phi Hoa ngã bổ nhào xuống đất bùm một cái.

Ngọc Phi Hoa ngẩng đầu, đột nhiên cười ha hả: "Công chúa, quả nhiên là công chúa Bạch Vũ, ngươi đã trở về?"

"Đúng, ta đã trở về!" Bạch Vũ gằn từng tiếng.

Ngọc Phi Hoa từ từ đứng dậy, dieendaanleequuydoon – V.O, vỗ vỗ tro bụi trên đùi: "Ngươi muốn gặp ta nói một tiếng là được rồi, dù nói thế nào, ta cũng là di mẫu của cha ngươi, lúc nhỏ ta còn từng bế ngươi. Dựa theo bối phận mà nói, ngươi hẳn là nên gọi ta một tiếng di nãi nãi (bà cô)!"

Bạch Vũ lạnh lùng nhếch môi: "Chỉ dựa vào ngươi? Ngươi, cũng, xứng?"

Một đường Lưu Hỏa xuất hiện giống như tia chớp, nổ thật mạnh lên đầu gối bà ta, sức nóng mãnh liệt nháy mắt đốt trụi da thịt bà ta, lực lượng Lưu Hỏa khủng bố trực tiếp nện vỡ xương đùi bà ta.

Ngọc Phi Hoa lại ngã bổ nhào xuống đất, đau đến lăn lộn.

"Nha đầu chết tiệt kia, vô lương tâm, lại ra tay ác độc như thế với trưởng bối! Khó trách cha ngươi không thích ngươi, nói ngươi là đứa bất hiếu nữ (đứa con gái bất hiếu)! Nếu cha ngươi còn sống, nhất định sẽ bị ngươi làm cho tức chết!"

"Tức chết rồi càng tốt, nếu ông ta còn sống, ta sẽ đưa ông ta xuống dưới." Bạch Vũ nói không hề có tình cảm.

Các Trưởng lão hít một hơi lạnh, biết tình cảm của công chúa và cha nàng không tốt, gần như không khác gì người xa lạ, nhưng không có gì thù hận mà? Sao công chúa có thể nói như vậy?

Ngọc Phi Hoa đổ mồ hôi lạnh ướt đẫm toàn thân, run rẩy bò trên mặt đất, âm ngoan nhìn chằm chằm Bạch Vũ: "Ngươi lại còn muốn giết cha, quả nhiên nên để cho ngươi chết đuối lúc ngươi sinh ra, ta là trưởng bối của ngươi! Ngươi lại dám đối xử với ta như vậy? Ngươi thật nhẫn tâm, ngươi xứng làm công chúa Sáng Thế Thần Điện chỗ nào..."

"Trưởng bối cái gì, ta đã sớm không còn là người Ngọc gia các ngươi.Ta đã luân hồi chuyển thế hơn trăm lần, máu Ngọc gia các ngươi đã sớm bị rửa sạch rồi." Bạch Vũ đứng lên, đi từng bước một đến trước mặt Ngọc Phi Hoa: "Trên người ta chỉ chảy dòng máu của mẫu thân ta, chỉ có huyết mạch Thần Sáng Thế chống đỡ ta đi cho tới bây giờ. Nhưng mẫu thân ta lại bị các ngươi hại chết, ngươi và Ngọc gia, đều phải trả giá thật nhiều!"

Cuối cùng, trên khuôn mặt âm trầm của Ngọc Phi Hoa cũng xuất hiện một tia hoảng loạn: "Ngươi đang nói cái gì? Ta nghe không hiểu."

"Không, ngươi nghe hiểu, mẹ ta chính là bị ngươi hại chết!"