Đối Đối, Là Nương Cưỡng Bức Cha

Đối Đối, Là Nương Cưỡng Bức Cha - Chương 17





Nhã Thanh sau khi trốn khỏi nhà liền ra khỏi thành, lại đến hồ nước lần trước. Xem xét kĩ càng không có ai mới xuống hồ ngâm mình. Tay hoạt động, chà sạch mớ phẩm màu trên người, da thịt bình thường giờ trở nên trắng mịn và căng mọng. Mớ dấu vết hôm qua lưu trên người mờ dần, để lại làn da trơn nhẵn không tì vết, khuôn mặt như cũ mủm mỉm đáng yêu bây giờ thêm chút gì đó phong tình, nhưng cảm giác đáng yêu vẫn là tăng thêm một bậc.


Nhã Thanh tắm rửa xong xuôi, mang quần áo vào liền vào trong nhẫn không gian. Tại đây nàng đã rất quen thuộc, mọi ngóc ngách tuy nàng chưa khám phá ra hết nhưng cũng đã đi được hơn một nữa không gian. Ở đây có rất nhiều bãi đất trống nên nàng gieo trồng rất nhiều loại trái cây cùng hoa. Nàng không giống người ta trồng mỗi loại một nơi, nàng đem tất cả các loại giống cây ăn quả xáo trộn lại rồi gieo trồng lung tung trên đất với tiêu chí, đứng một chỗ liền có rất nhiều loại trái cây để ăn. Hoa cũng vậy, theo nàng nhìn một loại thôi sẽ rất nhàm chán, trồng nhiều loại một chỗ mới vui tai vui mắt. Tuy vậy, dược, cây thuốc thì lại khác, nàng vẫn trồng phân loại rất đàng hoàng, chỉ là mỗi loại chỉ có chưa tới mười lăm cây. Thật sự nàng rất lười, nói thật trái cây và hoa nàng đâu có trồng, chỉ vứt lung tung cho nó mọc thôi. Dược, cây thuốc thì nàng lựa vài loại quan trọng rồi qua loa trồng, còn lại nàng cũng vứt mọi nơi, mọc được thì cứ mọc, dù sao đất ở đây cũng rất tốt.


Vào không gian thì phải nhắc tới Dạ Nguyên, hắn ta ba năm trước bế quan liền tới bây giờ vẫn chưa tỉnh. Nàng nhiều lần nhàm chán không có ai nói chuyện, liền đem hắn ta ra mà chửi, nhưng bây giờ đối tượng bị chửi là người khác rồi, chính là tên mà nàng vừa mới xx hôm qua. Bây giờ Nhã Thanh vào đây là để hái chu quả, nàng vừa vào không gian là lúc chu quả vừa chín tới, vì sắp tấn cấp nên nàng cần đến nó làm đường tắt cho khoẻ, dù sao nàng cũng rất lười.


Nhanh chóng hái xuống chu quả, bỏ một lúc bốn quả vào miệng nhai nhai sau đó nuốt xuống. Nhã Thanh ngồi thiền, ổn định lực lượng trong cơ thể đang muốn bộc phát, một tầng sáng mỏng nổi lên bao quanh thân thể nàng. Ngồi chừng hai canh giờ rốt cục có thể chạm chân vào cấp mới, mọi thứ xung quanh Nhã Thanh dao động mạnh mẽ, gió thổi lên, đất cát bay lên tạo thành những cột lốc bay xung quanh thân thể nàng. Nếu bây giờ ở ngoài kia, chắc chắn sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến mọi người, phải nói là sẽ rất kinh động và sẽ dẫn dắt đến rất nhiều cao thủ, cũng may là có không gian nên tránh được rất nhiều phiền toái.


Nhã Thanh ngồi một lúc liền hết ba ngày ba đêm, bây giờ bên ngoài đang là trời tối. Duỗi duỗi thân thể, tấn cấp quả nhiên không sai, nàng cảm giác được hiện tại rất mạnh, căn cơ, kinh mạch, mọi thứ đều rất tốt. Ngửi ngửi người, thấy toàn mồ hôi, nàng vơ loạn một đống trái cây bổ dưỡng liền ra khỏi không gian. Lại cởi quần áo, nàng leo xuống hồ nước tắm rửa, ngâm mình. Xong xuôi, mang quần áo, lắc mình một cái trở về nhà. Lên giường ngủ.


______


Hôm sau, ngủ dậ x Nhã Thanh rất tự nhiên mà chào hỏi cả nhà. Mọi người sau khi suy nghĩ thông suốt cũng không hỏi nàng chuyện đó, cũng như mọi khi ăn uống cười đuà. Hôm nay không cần đến đấu trường,. dù sao Tô Hải và Nhã Sương đều thi xong vòng hai. Mọi chuyện rất thuận lợi, Tô Hải đấu với ba người cấp không cao nên đều qua, Nhã Sương thì ba lần vừa lên lôi đài liền xuống nên tất nhiên là không qua. Không có việc gì làm, cả nhà liền đem bài ra đánh, chỉ có Tô Hải là đi tu luyện, Tường Vi cũng ghé sang chơi. Nhìn thấy Tường Vi, Nhã Thanh liền kéo nàng ta vào phòng nói chuyện, rồi kể cho nghe về chuyện của mình. Dù gì nàng ấy cũng là bạn tốt của nàng.


Nghe Nhã Thanh kể xong, Tường Vi liền há hốc mồm không thể tin, nhưng Nhã Thanh không biết đã làm gì, nàng ấy tự nhiên tin ngay lập tức. Sau đó Nhã Thanh dặn dò nàng ấy không được kể với ai, nếu không nàng sẽ không để nàng ấy sống yên.


Xong chuyện, hai người lại dắt nhau ra ngoài xem mọi người đánh bài. Nhìn Nhã Sương rồi lại nhìn Tường Vi, trong đầu Nhã Thanh loé lên một chuyện rất kinh khủng. Vì không muốn để chuyện đó xảy ra, nàng liền chạy vào nhà lấy giấy bút vẽ vẽ, xong lại chạy ra lôi kéo hai người kia vào đóng cửa lại. Đưa cho mỗi người một tờ giấy.


Sau khi nhận lấy giấy vẽ từ Nhã Thanh, Nhã Sương và Tường Vi không ngừng cảm thán bức tranh thật đẹp, cứ in như thật. Tường Vi hình như có chảy chút nước miếng. Trong tranh là một người đàn ông rất đẹp trai, quả là một nhân vật có vẻ đẹp hiếm có khó tìm. Đôi mắt phượng hẹp dài, sâu thẳm, lông mi rậm, dài như che khuất cái gì đó, à là che khuất mí mắt. Sóng mũi rất cao, rất thẳng cùng cánh môi mỏng bạc tình. Chỉ là trong ánh mắt người đàn ông này chứa một sự lạnh lẽo khó tả, sát ý cứ luôn quanh quẩn làm người ta không tự chủ mà lạnh gáy sợ hãi. Nhìn nhìn nữa ngày, Nhã Sương và Tường Vi mới cảm thấy kì quái, đem cái này cho các nàng làm cái gì? Chẳng lẽ là muốn khen ngợi? Hai người nhìn nhau khó hiểu, sau đó mới quay qua Nhã Thanh.


"Bức tranh rất đẹp nha, người đàn ông này thật sự rất đẹp, rất giống thật. Ngươi tay vẽ quả nhiên rất tốt, chúng ta công nhận"




"Ai nha, đó là chuyện tất nhiên, bây giờ hai người mới phát hiện là hơi muộn đấy." Nhã Thanh hếch hếch cái mũi nở to.


"Uy, nhưng mà ngươi kéo chúng ta vào chỉ là để xem tranh thôi sao?" Tường Vi lên tiếng.


"Ách, không phải. Hai người xem kĩ hình rồi chứ?"


"Kĩ rồi."

Nhã Sương.


"Kĩ lắm rồi, nếu người này có thật ngươi liền giới thiệu cho ta đi, thật soái, thật suất mà." Tường Vi không nhịn được nhìn thêm lần nữa.


"Giới thiệu cái đầu ngươi, nghe cho kĩ đây, người trong hình là tên khốn mà ta đã kéo lên giường cưỡng bức làm chuyện ấy. Trong bụng ta cũng đã có con của hắn, ta chỉ muốn nhắc nhở hai người tránh xa tên đó ra, hắn ta rất nguy hiểm. Còn có, ta không muốn hai người sau này gặp phải hắn liền có tình cảm gì đó, dù sao thì hắn cũng là cha của con ta. Các ngươi hiểu được ý tứ của ta chứ?" Nhã Thanh ngước mắt nhìn hai người rồi nói.


"Gì, gì cơ? Người trong hình là tên đã... không, là cha của con muội sao? Thật không thể tin được." Nhã Sương nhìn nhìn Nhã Thanh rồi nhìn người trong hình.


"Đúng là không thể tin nổi nha! Nhã Thanh, ngươi đúng là vớ bậy vớ bạ, cuối cuối cùng vớ được kim cương. Không tồi." Tường Vi.


"Tất nhiên rồi, cũng không nhìn xem ta là ai. Nhưng mà hai người nhớ là không được dây dưa gì với tên đó đấy. Ta tuyệt đối cũng sẽ không để cho hắn tiếp xúc với bất kì nữ nhân nào." Nhã Thanh tuyên bố. Dù sao, nàng sau này nếu còn thiếu thốn tình cảm liền kiếm hắn. Nàng chính là theo chủ nghĩa một với một, hắn nếu quan hệ với người khác nàng liền thiến hắn. Ai da, tính nàng đúng là không tốt chút nào, dù sao cũng không có tình cảm với người ta nha.


"Ách, chúng ta biết."


"Nhưng mà hai người tuyệt đối không được đem mặt mũi người này cho người khác biết, đặc biệt là nhà chúng ta. Còn nữa, sau này nếu tỉ tỉ, Vi Vi muốn lôi kéo, cưỡng bức người ngào đó thì cứ nói muội, muội sẽ giúp hai người làm xong chuyện."


"Ách, chúng ta sẽ không nói, còn chuyện..." Nhã Sương xấu hổ, không giám nghĩ đến. Dù sao thời này, nữ nhân không có phóng khoáng mạnh mẽ đến mức đó, ở hiện đại cũng chưa chắc đã có.


"À, ý tỉ tỉ là sau này muội đi liền đi hai, ba năm, lúc đó cần thì không giúp được đúng không."


"Không, không ph..." Thấy Nhã Thanh hiểu nhầm ý mình, Nhã Sương rối rắm giải thích, nhưng bị ngắt lời.


"Không sao, đừng ngại, ngày mai muội liền viết cho hai người hai cuốn. Thế nhé, bây giờ muội có chút mệt, muốn nghỉ ngơi." Nhã Thanh nói xong đẩy đẩy hai người ra ngoài, chính mình ở trong phòng cười cười gian xảo. Dù sao nàng cũng muốn hai người này mở rộng tầm mắt một tí. Hắc hắc.


________


Hôm nay là vòng đấu thứ ba của Tô Hải. Đối thủ vòng này của hắn là Tần Diệp Chi, Hàn Mặc và Lan Từ. Theo bàn bạc với cả nhà, Hàn Mặc và Lan Từ hắn chắc chắn phải đánh thắng, còn Tần Diệp Chi thì chỉ cần dùng hết một nửa khả năng để thăm dò hắn, sau đó liền nhận thua.


Tô Hải lên đài đấu ngay trận đầu tiên. Theo như đã bàn, sau khi trọng tài dứt tiếng liền nhanh chóng ra một loạt thế tấn công, thăm dò Tần Diệp Chi. Cứ thế được một khắc, Tô Hải yếu dần rồi ngã trên sàn đấu, đao nhọn của họ Tần liền tiến tới, trong khoảng thời gian đó, Tô Hải lên tiếng nhận thua. Trận đấu cứ như thế liền kết thúc.


"Đại ca, ngươi thế nào, thương có nặng không? ngươi nghĩ đánh lại hắn chứ." Tô Hải sau khi xuống đài liền một mạch đến chỗ mọi người. Nhã Thanh đứng dậy xem xét khắp người hắn rồi lên tiếng.


"Ta không sao, thương nhẹ thôi. Tên họ Tần đó quả nhiên rất mạnh, ta chỉ có thể đánh không màng sống chết mới có thể thắng nổi hắn." Tô Hải nhíu nhíu mày có chút uể oải.


"Không sao nha, huynh như thế liền quá giỏi rồi, tiến cấp hai không được bao lâu. Ta có cách để huynh thắng hắn, nhưng chỉ tiếc, ai..."


"Cách gì?" Tô Hải cùng cả nhà nói.


"Chỉ là đại ca, huynh là quân tử nha, không thể nào mà dùng cách này được." Nhã Thanh như tiếc hận lắm.


"Ai bảo với muội ta là quân tử, cuộc đời này ta chính là ghét nhất mấy tên tự xưng là quân tử, thật buồn nôn chết." Tô Hải tỏ vẻ khinh bỉ, dù sao cha hắn cũng là một thương nhân, đã là thương nhân thì đừng nói gì đến ba từ quân tử này nọ.


"A, đại ca nha, ta là có thai chứ không phải huynh nha, sao huynh lại buồn nôn rồi?" Nhã Thanh dí dỏm nói, làm cả nhà không nhịn được cười vui vẻ.


"Ngươi, nha đầu qủy này. Nhanh nói cách đi." Tô Hải cười cười gõ đầu em gái.


"Cái đó, huynh thắng hai người tiếp theo rồi muội hẵng nói." Nhã Thanh ra vẻ thần thần bí bí nói. Sau đó, cả nhà lại vui vui vẻ vẻ xem tiếp trận đấu. Đến trưa liền về nhà ăn cơm, nghỉ ngơi để sáng mai còn tiếp tục.


Hôm sau, Tô Hải cùng cả nhà đến đấu trường, sau đó buổi sáng, buổi chiều lần lượt lên đài. Đánh bại hai người kia có chút dễ dàng, dù sao hắn có thể đánh vượt cấp chẳng lẽ không qua nổi hai người cấp bậc nhỏ hơn.