Đợi Hạnh Phúc Quay Về

Chương 21




Tôi nghỉ ngơi thêm một giấc nữa lấy sức, sau khi khỏe lại thì sang phòng ba chăm sóc ông cả một buổi tối. Đến tận lúc đi ngủ mới trở lại phòng. Lúc này Bảo đang ngay ngắn ngồi trên giường, tay lạch cạch gõ bàn phím. Ngủ một ngày trời tôi lại phát hiện một điều mới, Bảo của ngày hôm nay thật sự bận rộn. Tôi cảm nhận được chút gì đó gấp gáp từ những nhịp gõ bàn phím của hắn. Có thể là cảm nhận được tôi đang ở bên cạnh, Bảo vẫn không rởi khỏi màn hình mà vẫn chu đáo dặn dò:

- Em nghỉ ngơi trước đi, anh còn xử lí một số hợp đồng rồi đi ngủ sau.

- Dám hỏi anh Vũ Thiên Bảo, anh là định ngủ ở đây với em đấy à?_Tôi mở lời, giọng trêu đùa. Tôi nghĩ chỉ có cách này mới giúp tôi che giấu được tầng tầng lớp bi thương trong lòng mà thôi.

- Cũng đâu phải chưa từng ngủ cạnh nhau. Yên tâm, tạm thời anh sẽ không làm gì em cả._Hắn cam đoan, đồng thời ngẩng đầu lên nhìn tôi.

- Ồ, nhưng em nhớ chúng ta vẫn chưa kết hôn, ngủ cùng…có vẻ không ổn lắm thì phải?

- Ngủ cũng ngủ bao lâu rồi, giờ nhớ ra có ích gì không?_Hắn nhếch mép, bộ dạng có chút xấu xa khiến tôi cảm thấy nguy cơ sắp ập đến, không phải không đề phòng.

- Nói ra không biết xấu hổ! Đây là nhà ông ngoại em đấy, anh cảm thấy ngủ cùng với cháu gái người ta trên một chiếc giường trong khi danh phận vẫn chưa có chắc là ổn không đấy?

- Đúng là không ổn!_Tôi nghe vậy cảm thấy vô cùng đắc ý. Nhưng chẳng cho tôi đắc ý được lâu, hắn đã khiến tôi thấy sự lưu manh không giới hạn của mình, khiến tôi phải thán phục:

- Nếu không làm gì thật thì quả có lỗi với câu “ngủ cùng giường với cháu gái người ta” rồi, quá không ổn đấy chứ. Nếu ngủ cùng trên một chiếc giường mà không làm gì, em nói xem, người ta có phải sẽ nghi ngờ năng lực đàn ông của anh hay không?_Hắn một tay kéo tôi vào lòng, sau đó ghé vào tai tôi nói toàn những lời mập mờ khiến tôi nóng ran hết cả mặt mũi. Tôi đẩy mặt hắn ra, biện hộ:

- Người ta nhất định sẽ không nghi ngờ năng lực đàn ông của anh đâu. Có khi người ta sẽ nghĩ anh thật là quân tử ấy chứ._Dưới ánh mắt nghi ngờ của hắn, tôi chân chó nịnh nọt. Sau đó chột dạ không dám nhìn vào mắt hắn nữa, liền quay đầu nhìn vào màn hình laptop, thấy rất nhiều số liệu cùng những bản hợp đồng dài dằng dặc, ngay lập tức thắc mắc:

- Hợp đồng này quan trọng lắm sao? Sao đến tận bây giờ vẫn chưa xử lí xong công việc thế?

- Gấp gáp vậy sao?_Mặt hắn híp lại khiến gương mặt hắn trở nên vô cùng gian xảo. Tôi nghe những lời mập mờ ấy, nhéo mạnh một cái vào hông hắn, mắng:

- Nghiêm chỉnh tí xem nào.

- Nghiêm chỉnh thế này sao?_Hắn nhéo cằm tôi đối diện với hắn, lại cúi đầu hôn. Dây dưa một lúc mới tha cho tôi. Tôi xụi lơ trong lồng ngực hắn, thở phì phò, vừa xoa cái môi bị hắn dùng sức hôn mà sưng phồng, vừa không quên oán trách:

- Anh là tên biến thái cuồng hôn đấy à?

- Anh hôn vợ mình có gì sai sao?_Vẻ mặt hắn sau khi làm chuyện xấu còn vô cùng hùng hồn và có lí lẽ khiến tôi á khẩu luôn. Không thèm so đo với hắn, tôi nhất trí giả câm, úp mặt vào lồng ngực rắn chắc của hắn, trong lòng oán thầm. Hắn không trêu tôi nữa, tiếp tục công việc của mình, được một lát thì đột nhiên hắn bế tôi lên. Tôi mơ màng mở mắt, hỏi:

- Anh xong việc rồi à?_Thì ra trong lúc vô tình tôi đã ngủ thiếp đi trong lòng hắn rồi. Bảo nhẹ nhàng đặt tôi lên gối, cúi đầu hôn trán tôi, nhắc nhở:

- Ngủ trước đi, anh sắp xong rồi._Nói rồi hắn định quay người chuyển ra bàn làm việc thì tôi vội níu tay hắn lại, dùng giọng điệu chân thành nhất nói- Em có thể giúp gì cho anh không?

- Không cần, mấy ngày nay em vất vả rồi, nghỉ ngơi nhiều một chút._Hắn nhanh chóng từ chối, rồi xoa đầu tôi, dặn dò- Em chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt là đã giúp đỡ anh rồi.

Tôi nghe thế bèn cụp mắt, buông tay. Bởi tôi biết nếu còn dây dưa thêm nữa thì sợ rằng đêm nay Bảo khỏi cần ngủ nữa. Bảo thấy thế bèn ngồi luôn trên giường để làm việc, không rời ra bàn nữa. Có hắn ở bên tôi yên tâm nhắm mắt, chìm vào một giấc ngủ bình yên khó có được. Tuy ngủ nhưng tôi ngủ không sâu lắm, cũng không biết qua bao lâu, tôi cảm thấy giường lún xuống, liền mở mắt ra, mơ hồ hỏi:

- Anh xong việc rồi à?

- Đánh thức em à?_Hắn lo lắng hỏi. Tôi lăn một vòng đến gần hắn, sau đó chui tọt vào trong lòng hắn, tìm kiếm tư thế ngủ thoải mái nhất, lúc này mới lắc đầu trả lời:

- Vốn em muốn đợi anh._Vừa nói tôi vừa liếc đồng hồ, đã một giờ sáng rồi.

Thế mà hắn đã ngồi suốt cả đêm rồi đấy, tôi tự hỏi hắn không thấy mệt sao? Chỉ ngồi đó và nhìn chằm chằm vào những con chữ đó thôi, tôi cũng cảm thấy vô cùng mất kiên nhẫn. Nhìn hắn như thế, tôi vô cùng xót. Tôi vừa mới mất đi người mẹ yêu quý, giờ thì tôi mới thấm thía được cái nỗi đau của việc mất đi người mà mình yêu nhất. Lúc này ba còn hôn mê, mà Bảo lại lao lực như vậy, tôi cảm thấy bản thân mình thật vô dụng biết bao. Nghĩ ngợi một lúc, tôi đưa tay lên hai bên thái dương của Bảo, khẽ ấn ấn xoa xoa để giúp hắn thoải mái một chút. Bảo có vẻ khá bất ngờ vì hành động của tôi, dưới ánh sáng tờ mờ của chiếc đèn ngủ, đôi mắt hắn lại càng sáng hơn bao giờ hết. Hắn giữ lấy tay tôi, nhưng cũng không nói gì hết, chỉ là cứ chằm chằm nhìn tôi khiến tôi phát ngượng. Một lúc sau, hắn mới lên tiếng:

- Nghỉ ngơi đi, muộn lắm rồi!

- Ừm!_Tôi đáp một tiếng rồi thu tay về, ngoan ngoãn nắm trong lòng hắn, ôm lấy hông hắn, cọ cọ mấy cái. Thế là hắn liền lập tức giữ lấy eo tôi, khẽ mắng- Đừng lộn xộn!

Đương nhiên tôi không thể không nghe lời, hung khí đã lên cò rồi, giờ còn đang kề ngay gần tôi thế này, có ngu đâu mà động đậy chứ. Tôi lập tức nằm yên, tựa đầu vào lồng ngực hắn, nghe nhịp tim trầm ổn của hắn, cảm nhận từng hơi thở đều đều của hắn, nhưng vẫn chẳng thể ngủ được. Một lúc sau, tôi lên tiếng gọi:

- Bảo, anh ngủ chưa?

- Sao vẫn chưa ngủ?_Hắn lên tiếng.

- Em không ngủ được!_Không phải tôi đã ngủ cả ngày nay rồi sao, giờ có nhắm mắt cũng chẳng ngủ nổi nữa đâu. Ngủ nhiều quá tôi cảm giác đầu cứ ong ong cả lên, cơ thể thì mệt mỏi hơn chứ chả ích lợi gì. Im lặng một lúc, thấy hắn không nói gì nữa, nghĩ rằng hắn mệt mỏi quá rồi, không dám làm phiền hắn nữa, chỉ lẩm bẩm trong miệng- Cảm ơn anh đã ở cạnh em lúc này.

Hắn dường như nghe được câu này, liền ôm chặt tôi hơn. Tôi lọt thỏm trong cái ôm của hắn, bình yên trải qua một đêm. Vì hôm qua ngủ quá nhiều nên hôm nay tôi dậy sớm hơn. Nhẹ gỡ tay hắn xuống khỏi eo mình, tôi rón rén bò ra ngoài. Làm vệ sinh cá nhân xong, tôi ra ngoài vườn tản bộ, hít thở bầu không khí trong lành buổi sớm mai đem lại, cảm thấy lòng khoan khoái và nhẹ nhõm hơn. Sau cơn mưa trời lại sáng, chuyện mà tôi hứa với mẹ tôi nhất định phải làm được. Tôi sẽ mạnh mẽ cho bà thấy, tôi còn…không trả thù nữa. Tập vài bài thể dục đơn giản để giãn giãn gân cốt, tôi trở lại biệt thự. Quyết định trổ tài nấu nướng, tôi vào bếp chuẩn bị ít đồ ăn sáng cho mọi người. Dẫu tôi bây giờ mang thân phận là một tiểu thư rồi, nhưng tôi cũng không quên được cuộc sống khó khăn mà vui vẻ trước đây. Và đương nhiên tôi cũng chẳng được nuôi dạy theo hướng tiểu thư khuê các, đôi bàn tay của tôi thường dùng để làm việc nhà đấy.

Bởi vì đây không phải trong nước nên đồ ăn sáng cũng khác rất nhiều. Sáng ở Mỹ chủ yếu là ăn bánh mì hoặc sanwich, không phải ăn mì hay phở, cho nên muốn tìm trong tủ lạnh mấy gói mì hoặc bánh đa sợi cũng chẳng có. Vì thế tôi đành nướng mấy cái bánh mì, ốp thêm quả trứng và thêm mấy cái xúc xích nữa. Vì lâu không vào bếp nên có hơi vụng về một chút, nhưng sau đó tôi rất nhanh đã thích nghi được. Tôi làm bốn phần đồ ăn sáng với những thức ăn như vậy, còn hai phần hả? Tôi nhờ quản gia cho người kiếm cho tôi mấy gói mì, sau đó đun nước sôi, trần trứng, bỏ thêm ít thịt bò vào. Hai bát này một là của tôi, một là của Bảo, bởi vì tôi thì không thích mấy thứ bánh mì khô khốc kia, nên chắc chắn chẳng thể nuốt trôi được rồi. Còn Bảo ấy hả? Hắn kén ăn lắm, ăn mấy thứ kia chắc chắn không hợp khẩu vị của hắn đâu, hơn nữa còn chẳng đủ dinh dưỡng nữa, hắn làm việc mệt mỏi như thế, nếu không bổ sung nhiều chất một chút thì sẽ không có sức khỏe đâu.

Lại không nói, mỗi sáng chúng tôi ở nhà tôi đều nấu cho hắn một bát mì hoặc bát phở như vậy hắn đều ăn khá nhiều, nên tôi chỉ quen tay làm theo thói quen thôi mà. Tôi vừa chuẩn bị xong thì mọi người cũng thức dậy. Mẹ Nguyệt là người xuống đầu tiên, bà đi vòng quanh tôi hai vòng, chép miệng:

- Thật không ngờ con còn biết cả khoản này nữa nha. Chẹp chẹp, thằng Bảo có lộc ăn đấy chứ?

- Mẹ không thường xuyên ở nhà thôi chứ con thì chẳng lấy gì làm lạ cả. Nhưng người ta kiêu ngạo lắm, chỉ làm cho mỗi người trong lòng ăn thôi, đứa em chồng như con nào có phần._Thiên Vy đi ngay sau mẹ Nguyệt, không nhịn được trêu chọc. Tôi ngượng ngùng đáp:

- Chờ khi nào cả nhà mình tụ họp đầy đủ con trổ tài nấu cho mọi người.

- Nói lời giữ lời đấy._Mẹ Nguyệt búng tay cái tách, vui vẻ gọi ba Kỳ- Ông xã, mau lại đây ăn sáng, nếm thử tay nghề con dâu mình này.

- Ngài Trịnh, mời ngồi!_Bà Kỳ khách khí mời ông ngoại tôi ngồi trước rồi ngồi vào bàn chỗ ngồi ngay bên cạnh mẹ Nguyệt. Mọi người ngồi xuống bàn ăn đông đủ rồi mà chưa thấy Bảo xuống, tôi liền lon ton chạy lên nhà muốn gọi hắn dậy. Nhưng khi tôi lên đã thấy hắn dậy và ngồi ngay ngắn trên giường làm việc rồi. Nhìn bộ dạng chăm chú làm việc đó, lòng tôi có chút xót xa.

Tôi đắn đo một chút rồi tiến tới trước mặt hắn, không nói lấy một lời đoạt lại laptop, bá đạo nói:

- Một là xuống ăn sáng, hai là hôm nay anh đừng làm việc nữa._Bảo ngâng lên, bất đắc dĩ đáp:

- Được rồi, chúng ta xuống thôi!_Hắn đứng lên, ngay sau đó nhanh nhẹn với tay định giật lấy laptop. Tôi thừa biết hắn làm sao dễ thỏa hiệp như thế, nên trước đó đã có chuẩn bị. Ngay khi hắn sắp với tới cái laptop, tôi dùng giọng vô cùng đáng thương lên tiếng trách móc:

- Anh muốn đòi lại máy tính chứ gì? Biết ngay mà, suốt từ hôm qua đến giờ, anh cứ chăm chăm vào công việc, không thèm quan tâm đến em thì thôi đi. Hôm nay em thức dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh mà anh còn muốn nhịn ăn để làm việc đấy hả? Ý anh là không muốn ăn đồ ăn em nấu đúng không? Không sao, bây giờ em xuống đổ nó đi, rồi nhịn luôn cùng anh này._Vừa nói tôi còn vừa ôm chặt cái laptop, quyết không để Bảo lấy được.

Bảo dở khóc dở cười nhìn cô gái với vẻ mặt đề phòng ôm chặt laptop vào trong ngực, miệng thì mếu máo nói. Biết thừa cô đang làm nũng, nhưng anh cũng chẳng có cách gì chống lại được. Cô gái này bướng lắm, bây giờ còn làm nũng tức là muốn khuyên nhủ, chứ nếu anh không nghe theo, có khi cô thực sự tức giận rồi đổ đồ ăn sáng đi, nhịn cùng anh thì đến lúc đó mới là phiền phức. Mà cô gái này giận dai lắm đấy, một lời không hợp là lại chơi chiến tranh lạnh, có khi mấy ngày không thèm nói chuyện luôn. Anh mà không dỗ có khi cả đời cô sẽ không để ý đến anh mất. Giữa công việc và người trong lòng, bên nào nặng bên nào nhẹ anh tự cân nhắc được. Vì thế anh mặc kệ cô ôm laptop của mình, còn anh thì cúi xuống bế cả cô lẫn laptop xuống nhà, cũng chẳng thèm giải thích gì nhiều.

Bị hắn ôm xuống nhà, cái mặt già này của tôi chẳng biết giấu đi đâu cả, chỉ có thê úp vào ngực hắn, không dám ngẩng lên. Tôi nghe thấy tiếng cười khúc khích của mẹ Nguyệt cùng với tiếng ho khẽ của ông ngoại và cả tiếng lầm bầm đầy ghen tị của Thiên Vy, tất cả đều làm tôi xấu hổ tới mức chỉ muốn đào một cái hố mà chui xuống. Tôi nào muốn để hắn bế xuống chứ, nhưng cái tên đàn ông này cố chấp kinh lên được, mặc cho tôi giẫy giụa thế nào đi chẳng nữa, hắn đều ôm rất vững chãi, bước chân ổn định, hơi thở đều đặn mà bước đi. Thế nên bây giờ mới có hình ảnh xấu hổ như vậy chứ. Đến khi xuống bàn ăn, hắn đặt tôi lên ghế của mình. Tôi ngay lập tức ôm lấy bát mì của mình, không dám ngẩng lên mời qua một lượt rồi cắm cúi mà ăn. Bỗng tôi nghe cái giọng trêu chọc chua loét của mẹ Nguyệt:

- Ái chà chà, mẹ ghen tị với con lắm đấy Bảo, sao mẹ lại không được ăn mì cơ chứ? Đúng là bữa sáng đặc biệt có khác. Hay con đổi cho mẹ đi!_Tôi nghe vậy len lén liếc Bảo xem phản ứng của hắn. Còn hắn thì vẫn chậm rãi gắp mì, bỏ vào miệng, từ từ nhai, nuốt xuống rồi mới điềm tĩnh đáp:

- Mấy năm nay ba học nấu ăn là vì mẹ, mẹ nếu muốn ăn có thể bảo ba trổ tài, chắc chắn món ăn sẽ ngon hơn cả bát mì này của con đấy._Mẹ Nguyệt nghe thế bĩu môi, ngay lập tức quay sang chồng, giọng đầy vẻ uất ức:

- Đấy, anh xem con trai ngoan của anh đi. Em mang thai chín tháng mười ngày mới sinh được ra nó, thế mà giờ nó báo đáp em thế này đây. Hức…hức…có mỗi bát mì thôi mà._Tôi thấy biểu hiện đầy tính trẻ con của bà mẹ chồng này, khóe miệng cũng lười co giật bởi tôi đã quá quen với những hình ảnh ấu trĩ này rồi. Lúc này ắt hẳn ba sẽ dỗ dành bà ấy rằng:

- So đo với một thằng nhóc làm gì? Khi nào về em thích ăn gì thì anh sẽ nấu._Những lúc như vậy mẹ sẽ hếch mặt lên, kiêu ngạo nói với tôi:

- Đấy con xem, lấy chồng phải tìm một người đàn ông như vậy, biết chưa?_Rồi bà sẽ quay ra nói với Bảo- Uổng công con mang dòng máu của ba con, chẳng học được chút đức tính gì từ ông ấy cả.(Ngay sau đó, bà lại quay ra nịnh chồng) Ông xã vẫn là tốt nhất!

Màn trính diễn này ngày nào mà chẳng lặp lại trên bàn cơm, chỉ có ông ngoại nhìn không quen mấy hình ảnh ấu trĩ như vậy, cho nên ăn nhanh nuốt nhanh rồi ngay lập tức bỏ của chạy lấy người thôi. Ngồi ăn sáng xong, lúc này mẹ Nguyệt mới nghiêm chỉnh một chút. Bà trưng cầu ý kiến của tôi:

- Thanh, đám cưới tổ chức vào tháng sau, nếu con vẫn chưa chuẩn bị sẵn tâm lí, chúng ta có thể rời ngày.

- Dạ, để con suy nghĩ thêm đi ạ!

Rời ngày? Tôi vẫn chưa nghĩ đến điều này, cái gì đến rồi cũng sẽ đến thôi, trốn được một ngày không trốn được cả đời. Hơn nữa, tôi để Bảo đợi lâu rồi, nếu chỉ vì sự ra đi của mẹ tôi mà hoãn lại, tôi sẽ cảm thấy rất khó xử với nhà họ Vũ. Dẫu sao từ lúc quyết định để tôi làm con dâu của họ, cả nhà họ đều rất nuông chiều và cũng rất tôn trọng tôi. Không thất hứa là sự tôn trọng mà tôi giành cho họ. Huống hồ, hoãn đám cưới, như thế không công bằng với hắn chút nào. Chỉ là tôi vẫn băn khoăn không biết bao giờ ba tỉnh, để ông có thể dắt tay tôi đến bên cạnh người đàn ông của đời tôi đây. Trước đó ba mẹ tôi đã từng nói với tôi mong muốn của họ là có thể nhìn thấy tôi mặc váy cưới, sánh vai bên chú rể của đời tôi, hạnh phúc đến già. Cho nên, đám cưới này vì bất cứ điều gì đều phải tổ chức.

- Chờ ba em tỉnh lại rồi hẵng quyết._Bảo nắm lấy tay tôi, giúp tôi đưa ra quyết định. Tôi nhìn vào ánh mắt kiên định của hắn, cảm thấy yên tâm không ít.

Ăn sáng xong, người nào có việc của người nấy, mỗi mình tôi với Thiên Vy là rảnh rỗi chẳng biết làm gì, bèn dẫn nhau ra bờ biển nghịch nước. Ngồi cạnh nhau trên bờ cát, nhìn sóng biển nhấp nhô nối đuôi nhau xô vào bờ, phủ lên chân chúng tôi một làn nước mát lạnh, tôi cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Bất chợt Thiên Vy lên tiếng:

- Cô phục hồi nhanh hơn tôi tưởng, mới hôm qua…_Điều này không nằm trong dự đoán của Thiên Vy. Bởi với cô, Hoài Thanh vốn chỉ là một cô nhóc, mà cô nhóc này tâm hồn còn mong manh hơn cái vẻ ngoài cứng cáp nữa. Nhìn thấy biểu hiện trong buổi tang lễ đó, cô mới hiểu, cô bé này nội tâm thì yếu mềm nhưng lại có một sức sống bất ngờ, dù gặp tình huống như vậy nhưng lại có sự kiên trì đáng kinh ngạc. Chứ nếu vào cô, có khi cô đã sớm gục ngã rồi. Tuy nhiên, cô lại không nghĩ cô gái rắn rỏi trước mặt đây với cô gái ngã quỵ vào lúc tiếp nhận tin tức là một người.

Nghe Thiên Vy nói, tôi cười trừ, đáp:

- Người còn sống thì đương nhiên vẫn phải tiếp tục bước đi rồi, làm sao có thể vì một người đã mất mà ngừng bước được. Cho dù chị muốn ngừng bước, cuộc sống cũng chẳng cho phép đâu. Tôi cũng không thể vì mẹ tôi mà phụ lòng mọi người được.

- Cô hiểu thế thì tốt! Vậy cô không định trả thù sao?

- Mẹ tôi không cho phép!_Tôi lạnh nhạt đáp.

- HẢ?_Thiên Vy nhìn tôi đầy khó hiểu. Tôi cười nhạt, giải thích:

- Chị có tin trên đời này có linh hồn không? Đêm hôm trước lúc tôi vẫn đang hôn mê, tôi đã gặp bà ấy…lần cuối cùng. Bà ấy…bắt tôi hứa không trả thù nữa.

- Cũng chỉ là giấc mơ thôi mà.

- Dù chỉ là giấc mơ, tôi cũng sẽ không thất hứa._Từ trước đến nay, quy tắc của bản thân không cho phép tôi thất hứa. Đương nhiên, tôi sẽ chỉ hứa những việc mình sẽ làm được, còn những việc không làm được, tôi sẽ không hứa suông. Thiên Vy nhìn tôi một lúc, không biết nghĩ gì rồi hỏi:

- Vậy cũng phải biết kẻ thù là ai để còn tránh chứ?

- Chị nghĩ là ai?_Thiên Vy nghe cô hỏi, suy nghĩ một chút, rồi ngập ngừng hỏi:

- Không phải…bà cô quái dị đó chứ?_Tôi biết bà cô quái dị mà Thiên Vy nhắc đến là ai. Trong dòng họ Vũ còn bà cô nào quái đản bằng mụ già Thiên Nga kia chứ. Tôi nhếch mép, không phản bác. Dẫu sao thì nhắc đến mụ già đó, ngoài trừ hận thì tôi cũng chỉ có cảm giác căm ghét đến thấu xương mà thôi. Thiên Vy có vẻ cũng nhận ra gương mặt đầy vẻ châm chọc của tôi, vội vàng phủi sạch quan hệ:

- Cô đừng hiểu lầm nhé, gia đình chúng tôi không có bất kì quan hệ nào với cái bà cô quái dị đó đâu. Có khi bà ta cũng ghét mẹ tôi lắm ấy chứ.

- Chị đúng là có tật giật mình đấy. Thời gian mà tôi ở cùng gia đình chị còn nhiều hơn cả số lần gặp mặt ba mẹ tôi, làm sao mà tôi không hiểu chứ? Cho dù mụ ta muốn có quan hệ với gia đình chị thì chắc chắn ba chồng cũng chẳng thèm nhận đâu. Tôi có phải người không biết phân biệt phải trái trắng đen đâu. Ân là ân, oán là oán, rất rõ ràng mà. Tôi sẽ không giận cá chém thớt đâu. Dù sao thì chức chị dâu của chị, tôi vẫn cần!_Tôi giải thích xen lẫn với đùa giỡn để làm bầu không khí căng thẳng dịu đi một chút.

- Vậy tôi chờ ngày cô làm chị dâu của tôi. Cô từng nghe câu này chưa? “Giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng”, đến lúc ấy tôi chắc chắn phải quậy cho cô không rảnh rỗi lúc nào mới được.

- Cô muốn quậy? Anh cô cho phép sao?_Tôi phách lối lên tiếng. Thiên Vy chun mũi, hừ lạnh:

- Coi như cô giỏi!_Ngừng một lát, Thiên Vy bỗng biến thành một bà tám chính hiệu- Này, sau vụ cái Quyên lần trước, cô gặp lại nó chưa?

- Chị ta xem chừng bây giờ đang ở nhà vui vẻ chít chít meo meo với ông Kiệt rồi.

- Vậy là cô vẫn chưa biết rồi. Sau vụ đấy không biết hai con người ấy xảy ra vấn đề gì mà chiến tranh lạnh suốt mấy tuần nay rồi đầy. Rốt cuộc phương pháp của cô xảy ra vấn đề ở đâu thế?_Tôi nghe thế giật nảy mình, không lẽ phương pháp của tôi lại chữa lợn lành thành lợn què rồi. Tôi nóng gan nóng ruột, vội vàng hỏi cho ra nhẽ:

- Kể rõ ra xem nào?

- Ừ thì không biết trong khách sạn hai người đó làm gì mà cái Quyên khi về tức giận dữ lắm. Mấy lần ông Kiệt đến tận nhà muốn xin lỗi mà nó toàn trốn, có gặp được người đâu. Dạo này lão ấy đang chán đời cứ suốt ngày ngây ngẩn như thằng khùng ấy, mà cô không biết cái Quyên trông còn thảm hơn cơ. Suốt ngày nổi tính khí tiểu thư, thất thường hơn cả thời tiết cơ, khiến dạo này bên gia đình đấy gà bay chó sủa rồi…bla…bla…_Thông qua miệng “bà tám” Vy, cuối cùng tôi cũng biết tình trạng mấy ngày nay của Ngọc Quyên, nhưng tôi cũng chẳng biết mình đã làm sai ở đâu cả. Vấn đề chắc chắn ở chỗ của hai con người mạch não không được sắp xếp như người bình thường kia rồi. Thảo nào trong lễ tang của mẹ tôi không thấy bọn họ xuất hiện, chỉ có mỗi chú Thiên – ba Quyên đi đại diện thôi.

Đang đau đầu suy nghĩ xem mình đã sai ở khâu nào, chợt một cái bóng đèn nảy ra trong đầu tôi. Tôi liếc nhìn Thiên Vy, hai mắt trao đổi ngầm, tựa như tâm linh tương thông, tôi rút điện thoại ra, đưa cho Thiên Vy:

- Chị gọi đi!

- Sao lại là tôi?

- Bảo chị gọi thì cứ gọi đi, việc còn lại để tôi lo._Thiên Vy nghe vậy ngay lập tức bấm điện thoại gọi cho Quyên, đồng thời bật loa ngoài. Giọng Ngọc Quyên mất kiên nhẫn:

- Có chuyện?_Tôi nghe thế đột nhiên khóc váng lên, nhưng chẳng có giọt nước mắt nào chảy ra cả. Tôi cố giả vờ sao cho giọng khóc phải thật thê lương, thật đau đớn, vừa khóc vừa nháy nháy mắt với Thiên Vy. Đến giờ diễn rồi, Thiên Vy khẽ nhếch cánh môi mềm, lên tiếng:

- Là tao này Quyên?

- Sao tao nghe tiếng khóc của con Thanh, nó sao thế?_Giọng Quyên có vẻ lo lắng. Xem như tôi không kết lầm bạn đi, Ngọc Quyên này, ngoài tính tiểu thư quen được nuông chiều ra thì tính cách cũng không tệ, rất trượng nghĩa, tôi rất thích.

- Tao tưởng mày biết chuyện gia đình nó rồi chứ? Hôm qua không thấy mày theo ba mày nên tao gọi xem có phải có chuyện hay không? Mày không sao là tốt rồi! Nhưng sao mày không đi, ít ra mày đi còn có thể tới an ủi nó, chứ mày cũng phải biết tao kém khoản này lắm. Đây là tao giấu nó gọi điện cho mày đấy, điện thoại tao hết pin rồi._Khả năng nói dối xuất thần nhập hóa của Thiên Vy tôi không thể không tặng một like. Lời nói dối bảy phần thật ba phần giả thế này đố ai tìm ra được kẽ hở. Không hổ danh là con gái của mẹ Nguyệt, phản ứng nhanh nhạy lắm. Tôi giơ ngón tay cái lên khen ngợi, đồng thời giả bộ khóc lóc vô cùng thảm thiết.

- Xin lỗi, tâm trạng tao không tốt lắm, tao sợ lây cho nó nên không dám tới. Thế này đi, tao nói mấy lời khuyên can cho mày, mày giúp tao an ủi nó vậy._Quyên đang định đưa ra lời khuyên, tôi đột nhiên hét lên:

- Thiên Vy, chị làm gì vậy? Hức…hức…chị lấy điện thoại của tôi gọi cho ai đấy…_Vừa nói tôi vừa nháy mắt cho Thiên Vy. Chị ta ngay lập tức giả vờ hoảng hốt:

- Chết rồi, tao bị nó phát hiện rồi, hay mày trực tiếp nói với nó đi._Nói xong ném luôn điện thoại vào tay tôi. Tôi vừa (giả vờ) nấc cục vừa nghẹn ngào nói- Alo, chị Quyên đấy à?

- Mày sao rồi?_Quyên quan tâm hỏi. Tôi vừa nấc vừa đáp:

- Em không sao? Nếu chị cảm thấy không ổn ở đâu thì nói cho bọn em biết nhé!

- Mày mới là người không ổn còn giấu đấy. Lão Bảo đang làm cái chó gì mà không ở bên mày lúc quan trọng như thế này? Đưa máy cho anh ta, tao phải mắng anh ấy mới được. Đàn ông đều là một lũ vô lương tâm._Bắt được trọng điểm, tôi ngay lập tức túm lấy, tiếp tục đóng kịch:

- Nhưng anh ấy bận lắm! Đêm hôm qua còn làm việc tới tận một giờ sáng đấy._Đây cũng không tính là nói láo mà. Thiên Vy nghe thế mà trợn cả mắt lên, cảm thấy vô cùng khó tin. Tôi sợ chị ta lại thốt lên lời gì đó làm hỏng kế hoạch, thế nên ngay lập tức đưa một ngón tay lên miệng ra giấu hiệu im lặng, chờ Ngọc Quyên nói:

- Mày nói thế là sai rồi. Đàn ông khi yêu thì sẽ luôn tìm được thời gian rảnh để ở cạnh mày thôi. Anh ta tìm việc để làm là cố tình cho mày thấy anh ta rất bận để mày khỏi phải làm phiền anh ta đấy. Tao không ngờ anh ta một ngày lại trở nên khốn kiếp như vậy._Nghe Ngọc Quyên chưa rõ tình hình đã mắng Bảo, tôi ngay lập tức đứng ra đính chính để bảo vệ hắn:

- Chị nói bậy, chị đã yêu đương bao giờ đâu. Anh ấy bận thật, mấy hôm làm đám đều là anh ấy lo hết, cho nên mới dồn việc đến hôm nay. Anh ấy không phải không yêu em._Lời này nghe cứ ấu trĩ sao sao ấy, nhưng lỡ nói rồi, thôi thì phóng lao thì phải theo lao thôi.

- Haizzz…phụ nữ yêu vào đều khổ! Không nói mày, nói ngay như tao, tao chán ông Kiệt quá rồi._Kế sách đại công cáo thành, tôi vô cùng háo hức, nhưng giọng vẫn giả vờ nghẹn ngào:

- Anh ấy yêu chị như vậy, kẻ mù cũng nhìn ra, chị lại không biết trân trọng tấm chân tình của anh ấy. Em cảm thấy anh ấy quá đáng thương rồi. Lần trước em ra kế sách mà cuối cùng chị cũng chẳng động lòng, em thấy tim chị sắt đá lắm._Nhiều khi người cùng khổ sẽ đồng bệnh tương liên ấy mà, cho nên tôi là đang cố ý nói như vậy mục đích để xem rốt cuộc vấn đề xảy ra có phải từ cái đêm đó hay không.

- Tao nhổ vào đấy! Mày thì biết cái chó gì. Hôm đấy kế của mày bại lộ rồi, anh ta tức giận lắm đấy, nhưng là tức mày thôi.

- Cớ gì tức em?_Tôi oan uổng kêu lên, mặt Thiên Vy thì ngây ra như phỗng.

- Tao cũng không tin mày gài tao, cho nên tao không trách mày. Lão Kiệt tức mày là vì mày chuẩn bị kể hoạch không chu đáo, giữa đường có kẻ xen ngang, suýt thì biến giả thành thật. Mày không biết chứ hôm đó tao bị bỏ thuốc thật, còn cái thằng đầu trâu mặt ngựa đưa tao đi thì tao không biết là con khốn hay thằng khốn nạn nào sai tới. Hôm đấy lão Kiệt mà không tới nhanh là xong khâu cuối cùng rồi.

- What the f*ck?_Tôi buột mồm chửi bậy- Thế cuối cùng có xi nhê gì không? Hai người đã XXOO chưa thế?

- Mày còn nhỏ tuổi hơn tao mà thô tục thế? Cùng lão Bảo “abc…xyz” rồi phải không?_Giọng Ngọc Quyên đùa cợt. Tôi phản bác:

- Thời cơ chưa tới, vẫn phải chờ thôi. Đó là kiến thức cơ bản mà, chị đừng nói chị không biết đấy._Ngay sau đó thấy Ngọc Quyên đã lái chủ đề đi quá xa rồi, tôi ngay lập tức lái về- Thế rốt cuộc đã tiến hành chưa?

- Chưa._Giọng Ngọc Quyên ỉu xìu.

- “!!!”_Tôi và Thiên Vy nhìn nhau đầy khó hiểu. Bên kia Ngọc Quyên đã rơi vào trạng thái lải nhải một cách mất kiểm soát rồi:

- Thế tao mới tức chứ? Mày nghĩ mà xem, một người con gái rõ ràng đã bày ra trước mặt một người đàn ông chờ bị làm thịt rồi, tên đó không “xơi” thì có nghĩa là gì. Thứ nhất là anh ta không yêu mày, cái này có thể loại. Thứ hai, anh ta “không được”, tao không nghĩ anh ta “bất lực”. Như thế thì mày nói xem là vì sao chứ? Bla…bla…

- Khoan đã…_Tôi nói liên tiếp mấy câu “khoan đã” mà Ngọc Quyên vẫn đang chìm trong trạng thái tự vấn bản thân, lải nhải không ngừng, vì thế tôi phải gắt lên- STOP!!!

- Tai tao bị mày làm ù cả lên rồi này.

- Chị nghe em nói này, hôm đó rốt cuộc trước khi anh ta làm chị tức giận thì chị đã nói những cái gì mà để đến bây giờ nghe nói chị không thèm gặp mặt người ta nghe lời xin lỗi?

- Ừ thì…_Ngọc Quyên ngập ngừng.

- Đừng “ừ thì” nữa, nói đi!_Tôi giục, Thiên Vy cũng giỏng tai lên tập trung nghe ngóng.

- Ừ thì…tao nói là “hôm nay nếu anh không ngủ với tôi thì chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt”!_Tôi nghe thế suýt thì phun ra một ngụm máu tươi, còn Thiên Vy thì rớt cả hàm luôn. Tôi cảm thấy vô cùng choáng váng, lầm bầm trong miệng:

- Cái thế giới này điên hết mịa nó rồi, tôi muốn yên tĩnh, đừng ai hỏi yên tĩnh là gì._Tôi nói như niệm chú, Thiên Vy thì vẫn chưa thoát ra khỏi cảm giác choáng váng. Ngọc Quyên ở bên kia vẫn còn ngây thơ hỏi lại:

- Hỏi như thế tao thấy có vấn đề gì đâu.

- Chị bị ngu đấy hả?_Tôi chửi thẳng luôn không thèm kiêng dè gì nữa. Tôi cảm thấy cấu tạo bộ não của con người này đã đạt một đỉnh cao mới rồi, đúng là không chạy theo lẽ thường mà. Không nhịn được, tôi phải xả hết ra mới cảm thấy thoải mái:

- Chị nói như thế quá có vấn đề đấy chứ. Chị nghĩ mình đi đóng phim kiếm hiệp hay sao mà “ân đoạn nghĩa tuyệt”, đừng có kể chuyện hài hước thế chứ? Chị nói câu đấy chính là muốn cưỡng hi*p con trai nhà người ta đấy chị biết không? Nói thế bảo sao anh ta không thèm “xơi” chị. Chị muốn anh ta ngủ với chị thì chị phải biết giả vờ đáng thương chứ, chị lại như gã đàn ông thô lỗ muốn cưỡng bức con gái nhà lành thì anh ta không chạy xa mười con phố là đã may rồi đấy.

- Mấy cái kĩ thuật tán trai sao mà khó thế?_Ở đầu dây bên kia, Ngọc Quyên mặt nhăn mày nhó, khổ sở hỏi.

- Đùa chứ, anh ta còn cần chị tán sao? Bây giờ chị chỉ cần đứng trước mặt anh ta, cởi hết ra, sau đó nói một câu, không phải câu vừa nãy thì ắt hẳn mọi sự đại thành rồi.

- Câu gì?

- “Nhìn rồi thì phải chịu trách nhiệm!” Chị nghĩ mà xem, anh ta yêu chị biết bao, anh ta sẽ vì thanh danh của chị mà chắc chắn chịu trách nhiệm, đến lúc ấy chẳng phải lo anh ta vì ong bướm bên ngoài mà lung lay nữa.

- Tuyệt chiêu! Mày đúng là Gia Cát Lượng của tao. Chờ khi mày về tao đại công cáo thành rồi mời mày một bữa. À đúng rồi, lão Bảo bận thì mày nhất định phải tự sấn tới, tìm cảm giác tồn tại biết hay chưa? Không thể để lão ấy còn mắt nhìn con khác, cẩn thận vuột mất như chơi đấy. Người chị em này tao nhận, tao chỉ chấp nhận thua mỗi mày thôi, đừng có để con nào nẫng tay trên đấy. Cứ con nào léng phéng đến, mày thẳng tay vả mặt nó cho tao, có gì tao bảo kê._Giọng Ngọc Quyên hùng hồn khiến lòng tôi ấm áp vô cùng. Tôi không nghĩ có một ngày mình thực sự trở thành chị em với Ngọc Quyên, nhưng nếu chọn lại lần nữa, tôi vẫn sẽ không hối hận vì đã chọn làm chị em với chị ấy. Dặn dò tôi một thôi một hồi, Quyên mới tắt máy, trước khi tắt vẫn không quên an ủi tôi:

- Tao biết mày sẽ buồn nhưng mày không mất tất cả đâu, chị em luôn ở bên mày, làm người thân của mày. Yên tâm, còn tao thì tao nhất định sẽ ủng hộ mày.

- Được rồi, chị đi theo đuổi tình yêu của chị đi, ở đây em vẫn còn Thiên Vy và lão Bảo nữa, yên tâm!

Tôi cúp máy rồi, Thiên Vy liền sấn lại, giơ ngón tay cái biểu dương tôi, đôi mắt híp lại đầy vui vẻ:

- Tặng cô ngàn like! Đúng là tuyệt chiêu đấy. Thế…mấy chiêu đấy anh tôi được thưởng thức chưa? Tôi thấy anh tôi yêu cô lắm đấy, cô mà sử dụng còn hiệu quả hơn là để cái Quyên sử dụng với tên đầu gỗ không hiểu phong tình Kiệt kia._Tôi liếc Thiên Vy, đáp với giọng xem thường:

- Anh trai chị định sẵn là nằm trong tay tôi rồi, chị có chắc là tôi phải sử dụng chiêu đấy mới câu được anh ấy không đấy? Bây giờ chị có tin chỉ cần tôi nói không cưới nữa là nhà chị loạn thành một đống không?

- Cô giỏi rồi! Thế khi nào hai người định có con vậy? Đừng nói hai người ở chung phòng bao lâu nay mà vẫn chưa “abc…xyz” với nhau đấy nhé!

- Bingo!_Tôi búng tay, đáp- Chị đoán đúng rồi đó, chúng tôi chỉ ôm nhau ngủ thôi.

- Đừng nói anh tôi “bất lực” nhé!_Thiên Vy khó tin ghé sát vào tai tôi thì thầm, tôi đẩy chị ta ra, cười xấu xa đáp:

- Muốn biết bất lực hay không, chị tự thử không phải biết liền hay sao?

- Vớ vẩn, như thế là loạn luân đấy, tôi không ăn mặn như vậy đâu.

- Tôi đùa thôi, dù chị muốn ăn mặn tôi cũng chưa chắc đồng ý mà. Nhưng tôi có thể đảm bảo anh trai chị không có vấn đề gì, dù sao sau này duy trì nòi giống vẫn cần anh ấy mà, anh ấy mà có chuyện gì thì ắt hẳn nhà chị đã sớm loạn rồi.

Hai cô gái, dưới ánh nắng ban mai trong lành, nụ cười tươi rói hòa vào hơi thở mặn mòi của biển cả, tiếng nói lanh lảnh tan vào từng bọt sóng tràn đầy sức sống. Biển ngoài kia xanh bát ngát hòa vào nắng bình minh vàng rực tạo nên một bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp. Có lẽ, đây chỉ là bình yên trước sóng gió mà thôi, cũng là khoảng bình yên duy nhất trong kí ức của cô gái tên Trịnh Hoài Thanh.

Sau khi tôi và Thiên Vy trở về biệt thự, ông ngoại gọi tôi tới cùng ông nghe bác sĩ phân tích về tiến triển bệnh tình của ba tôi. Bác sĩ đẩy gọng kính dày cộp, cầm hồ sơ bệnh án của ba tôi, tỉ mỉ phân tích:

- Bệnh nhân trước đó đã bị thương nặng, đặc biệt là phần đầu, trong não còn có máu tụ, tuy nhiên cũng không nguy hiểm, chỉ là hôn mê sâu. Tuy nhiên thời gian tỉnh cũng phải tùy vào ý chí của bệnh nhân. Người nhà hãy thường xuyên ở bên, kích thích từ bên ngoài để bệnh nhân cảm nhận được, nếu bệnh nhân có dấu hiệu phản ứng thì chứng mình bệnh nhân có hi vọng sống, chuyện tỉnh lại cũng là sớm muộn. Nhưng nếu bệnh nhân vẫn không có phản ứng, tôi e rằng người nhà phải chuẩn bị tinh thần đi thôi.

- Vậy bác sĩ, thời gian dành cho ba cháu là bao lâu ạ?_Tôi lo lắng hỏi.

- Sớm thì một tháng, lâu thì một năm! Tình hình thương tổn của bệnh nhân không nặng lắm, chỉ bị tụ máu trong não, nhưng không nguy hiểm, còn muốn tỉnh lại thì phải dựa vào ý chí của bệnh nhân rồi.

- Cảm ơn bác sĩ!_Ông ngoại bắt tay với bác sĩ, sau đó họ ra ngoài để lại mình tôi trong phòng bệnh. Nhìn người đàn ông đang nhắm mắt yên tĩnh nằm trên giường bệnh, gương mặt tiều tụy hơn trong trí nhớ rất nhiều, tóc cũng đã điểm bạc, xung quanh cơ thể cắm một đống mớ dây dợ chỉ để duy trì sự sống qua ngày, hơi thở đầy yếu ớt khó nhọc, tôi cảm thấy xót xa trong lòng. Ngồi xuống cạnh ông, tôi khẽ nắm lấy tay ông, khàn khàn mở miệng gọi:

- Ba, ba tỉnh lại được không? Con gái sắp kết hôn rồi, ba mau tỉnh lại để nhìn con gái mặc váy cô dâu thật xinh đẹp rồi ba dắt tay con vào lễ đường có được không? Nếu ba không tỉnh lại, con gái sẽ mãi mãi không lấy chồng nữa, chờ đến khi ba tỉnh lại để nhìn thấy con gái thật xinh đẹp trong bộ váy cô dâu thì con mới lên xe hoa. Nếu đám cưới mà không có ba dự, không có ba dắt vào lễ đường thì đám cưới còn có ý nghĩa gì nữa._Tôi đau buồn nói, nhưng lại không dám nhắc đến mẹ, không chỉ vì bà ở trong lòng tôi là một nỗi đau, nỗi khổ tâm lớn mà tôi còn sợ nếu ông ấy có ý thức rồi, lại nghe thấy người vợ kết tóc của mình ra đi, quá quẫn bách liền muốn đi theo thì phải làm sao đây?

Tôi ở trong phòng bệnh lải nhải nguyên một buổi chiều, kể từ kỉ niệm lúc còn bé cho đến những chuyện vụn vặt như những trận đòn roi, chỉ cần còn nhớ tôi đều kể. Tôi muốn ông nghe những chuyện thật hạnh phúc để ông có ý chí muốn sống hơn. Mãi đến giờ cơm tôi mới rời đi. Ở lại nhà của ông ngoại vài ngày, tôi lại làm thủ tục trở về nước. Bởi tôi vừa đưa ra quyết định muốn làm đám cưới ở chỗ của ông ngoại, bởi ba tôi không rời đi được, tôi lại muốn ông chứng kiến thời khắc hạnh phúc của mình, cho nên quyết định tổ chức đám cưới tạm thời ở đó để kích thích ông ấy. Dẫu sao chờ khi ba tôi tỉnh rồi lại làm một đám cưới bổ sung ở trong nước thật rình rang là được, cũng không phải quyết định khó khăn lắm nên ba mẹ chồng tôi đều đồng ý. Đây chỉ là đám cưới tạm thời nên vẫn cứ thời gian đó, chúng tôi khoác lên mình bộ váy cưới, dưới sự chứng kiến của họ hàng nội ngoại hai bên, trao nhau chiếc nhẫn cưới và một nụ hôn đầy hạnh phúc cùng lời tuyên thệ suốt đời một lòng với nhau.

Tôi và Bảo đứng trước giường của ba, đắm đuối nhìn nhau, cũng không quên nói chuyện với ông:

- Ba, chúng con kết hôn rồi, ba mau tỉnh dậy nhìn con gái mặc váy cưới rồi gả cho người đàn ông mà con gái yêu cũng là người con rể mà ba chọn này. Ba nhất định phải tỉnh dậy đấy, nhỡ đâu đến lúc đấy ba sẽ có cháu rồi cũng nên.

- Ba, con đảm bảo sẽ chăm sóc cho con gái ba thật tốt, chúng con chờ ba tỉnh lại.

Đám cưới tổ chức trong sự chúc phúc của bạn bè và phụ huynh hai nhà. Kết thúc buổi lễ, tôi bơ phờ nằm thở dốc trên chiếc giường cưới trắng tinh khôi. Bởi vì chúng tôi mới ra quyết định tổ chức đám cưới ở đây không bao lâu nên ông ngoại chuẩn bị khá gấp gáp, vì thế mọi thứ đều chưa hoàn chỉnh lắm. Đến ngay cả căn phòng cưới cùng phải dọn dẹp gấp từ cái phòng bỏ trống rất lâu phủ đầy bụi. Vẫn may trang thiết bị đều đầy đủ cả, chứ nếu không chỉ có mỗi cái giường thì trống trải lắm. Thấy tôi nằm ườn trên giường, Bảo tới gần, nói:

- Thay đồ ra rồi hẵng nằm!

- Anh thay trước đi, em mệt lắm!_Tôi than thở, vẫn quyết làm một con lười bám giường đến cùng. Bảo nghe thế nhếch mép, tiến sát tới gần tôi, hướng phía bên tai tôi, mập mờ nói:

- Mệt? Cần ông đây giúp em thay không?_Tôi liếc cái vẻ mặt tràn đầy xảo quyệt của hắn, đột nhiên lại lên cái chủ ý quái đản. Tôi nhếch mép, tay đưa cổ kéo hắn tới gần, nói gần tai hắn, lời cũng mập mờ chẳng kém:

- Anh muốn thay? OK thôi! Nhưng em có điều kiện đấy.

- Nói!

- Anh có thể thay, nhưng nếu anh dám chạm vào chỗ nào không nên chạm, tối nay ra sofa ngủ. OK chứ?_Đương nhiên, đã là vợ chồng thì nghĩa vụ tạo em bé vẫn phải thực hiện, cho nên phải sớm làm quen. Nhưng tôi vẫn thích cái cảm giác giày vò người khác. Chẹp chẹp, không biết cái cảm giác chỉ được nhìn, không ăn được này thốn thế nào nhỉ? Tôi rất mong chờ đấy.

------------------------------Hết chương 21-----------------------------