Đợi Hạnh Phúc Quay Về

Chương 23




- Chị dâu!_Tôi khẽ gật đầu xem như chào lại hắn. Tôi làm sao quên được thái độ thù địch trước đó của hắn chứ, chẳng qua do hắn không ngăn được Bảo lấy tôi thôi. Chứ nếu hắn ngăn được thì giờ đã không vênh cái mặt lên rồi. Không thấy cái câu chị dâu mà hắn gọi đầy miễn cưỡng à. Quân sau câu đó cũng chẳng có bất cứ thái độ niềm nở nào nữa. Hắn giúp Thư dọn đồ ra rồi sắp đồ đạc cho gọn gàng, xong liền lái xe rời đi.

Thời tiết đầu thu mặc dù không mấy mát mẻ nhưng cái sự oi nồng của mùa hè cũng đã tan bớt đi nhiều. Lúc này chúng tôi đã bắt đầu đến trường nhận thông báo nhập học rồi. Hải kè kè theo sau tôi, Thư bước song song với tôi, dưới cái nắng chói chang đầu giờ chiều, tôi bước vào cổng trường chật ních người. Hải dùng cơ thể cao lớn của mình ngăn dòng người xô đẩy chạm phải tôi, để tôi và Thư lách qua họ thuận lợi vào bên trong. Đang ngáo ngơ đánh giá quang cảnh xung quanh, chợt một bóng người cao lớn xuất hiện trước mặt tôi. Tôi ngẩng mặt lên, phát hiện một người con trai dáng dong dỏng cao, hơi gầy, gương mặt tràn ngập vui vẻ, đeo một cặp kính cận trông vô cùng tri thức, anh ta mở lời:

- Chào hai em, anh là sinh viên năm ba. Để anh dẫn hai em vào trong nhé!_Tôi thì chẳng cần, bởi có vệ sĩ đa – zi – năng là Hải ở cạnh, bất cứ đâu tôi cũng chẳng nhọc công phí sức để tìm, chỉ là Thư có cần không thì cũng phải hỏi mới được. Vì thế, tôi quay sang nhỏ:

- Muốn không?_Thư lắc đầu. Tôi nghe thế liền ngẩng lên, lễ phép đáp:

- Cảm ơn anh, bọn em không cần!_Nói xong liền lách qua người anh ta, dẫn hai người kia vào trường.

Trường Đại học Ngoại ngữ quốc gia là một trong những trường điểm khá nổi tiếng, cho nên diện tích trường rất rộng, hơn nữa các dãy nhà cũng rất sạch sẽ, lại được sơn một lớp sơn chống bụi trông như mới. Tôi nhanh chóng lướt qua các hành lang thoáng đãng, tìm được lớp học ở tầng bốn, liền quay đầu lại thấy Thư thở phì phò theo sát đằng sau. Nhỏ lên tới nơi liền căm hận vừa thở vừa oán trách:

- Biết mày thể lực tốt rồi, nhưng mày cũng phải thông cảm cho mấy đứa yếu ớt như tao chứ.

- Tao tưởng với sức lực của ông Quân, bao nhiêu lâu như thế đáng lẽ leo tầng mười cũng không thành vấn đề chứ?_Tôi nhếch miệng đá đểu. Thư lúc đầu nghệt ra, sau khi hiểu ra thì mặt đỏ như gấc, tức giận gầm lên:

- Bọn tao trong sạch!_Sau đó như hiểu ra cái gì, nhỏ trêu ngược lại tôi- Trải qua rồi nên mới hiểu rõ đúng không? Thảo nào dạo này thể lực sung thế.

- Cầu còn không được đây này._Tôi vừa đi vừa rầu rĩ than thở.

Thật ra khi chấp nhận lấy Bảo rồi thì đương nhiên việc duy trì đời sau cho nhà họ Vũ là trách nhiệm không thể tránh khỏi. Đáng tiếc từ khi cưới về đến nay, hắn chưa từng chạm vào tôi. Hắn nói hắn không miễn cưỡng tôi, tôi cũng hiểu hắn e ngại do sự ra đi của mẹ tôi, cho nên tôi cũng không quấn lấy hắn làm gì. Đương nhiên, tôi quả thật là vẫn chưa có ý nghĩ muốn sinh con lúc này, cũng chẳng có tâm trạng gần gũi với chồng trong khi kẻ thù thì đang rình rập. Liên quan đến sự sống còn, tôi không cách nào lơ là được. Đối với tôi thì là bình thường, nhưng đối với Thư lại là một cú oanh tạc. Nhỏ lon ton chạy tới, đi song song với tôi, nhỏ giọng trò chuyện:

- Không phải chứ! Trông ông Bảo thì cũng không phải là “yếu”. Hay ổng có người khác ngoài mày?

- Bậy nào! Thật ra mẹ tao vừa đi, cho nên tao không có tâm trạng nghĩ đến chuyện đó thôi. Lão Bảo thông cảm với tao, hắn cũng bận rộn, cho nên không có sức nghĩ đến chứ sao. Nếu hắn mà dám có người khác, tao nhất định sẽ ném đơn li hôn vào mặt hắn, dứt khoát ra đi rồi. Mày phải hiểu, tao không thích người đàn ông của tao dính phải bất cứ người đàn bà nào khác. Nếu có, chứng tỏ hắn đã bẩn rồi, tao cũng không thèm._Người ta đều nói đàn ông cổ hủ, thường chỉ thích phụ nữ còn trinh. Nhưng tôi thì khác, tôi muốn người đàn ông của mình sạch sẽ, nếu hắn dám ngoại tình, hắn đã bẩn rồi, tôi cũng không ngại ném cái giày bẩn đi đâu, tôi có bệnh sạch sẽ.

Thư nhìn tôi bằng ánh mắt sùng bái, giơ ngón cái lên khen ngợi:

- Đủ bá đạo !

Đến đúng phòng học của lớp mình, chúng tôi dừng lại, tôi nhắc Hải và Thư ở ngoài chờ, tôi vào trong. Tôi chọn một chỗ trong góc ngồi bởi tôi không phải người thích ồn ào. Trước khi tìm lớp, tôi đã xem danh sách rồi, lớp tôi là lớp D, không phải lớp chọn A, nhưng cũng không phải là cái lớp F kém cỏi, tôi bày tỏ mình rất hài lòng. Làm quen với các bạn khác, nhận lịch học rồi chúng tôi liền rời khỏi, không chần chừ phút giây nào. Qua vài ngày nữa là khai giảng, trước khai giảng tôi cùng Thư đi mua sách, thật không ngờ lại xảy ra chuyện.

Ngay khi tôi lựa xong sách ôn tập chuyên ngành và một số sách giáo khoa môn khác, tôi quay ra gọi Thư, lại phát hiện nhỏ đã mất tích, còn Hải đứng ngay sau lưng tôi đang bận rộn đánh đấm với một vài tên. Ông chủ trong tiệm sách rụt đầu rụt cổ trốn dưới gầm bàn thanh toán, tay run rẩy bấm điện thoại. Tôi thấy tình thế không ổn, liền đưa tay giật mất chiếc điện thoại của ông chủ, sau đó nói:

- Bác vào trong kia đi kẻo bị thương, đừng gọi điện thoại kẻo bọn này nó kéo đông đến là không thoát được đâu. Ở đây tổn thất bao nhiêu cháu sẽ đền bù._Thế là ông chủ rụt đầu rụt cổ té biến vào trong phòng. Tôi quay ra nói với Hải:

- Dẫn hắn ra khỏi đây đi, đừng làm bị thương người vô tội, tôi đi tìm bạn!

- Tiểu thư, cô nên theo sát tôi, cẩn thận sẽ bị thương!_Hải không cho là đúng, thụi một cú đấm vào mặt tên kia rồi ngẩng lên nói. Tôi cũng không nghe theo, đáp:

- Không cần lo cho tôi, tôi có thể tự xử lí được!_Thật ra tôi cũng không gọi là có bản lĩnh, chỉ là sau vụ bắt cóc một năm trước, tôi cảm thấy mình quá yếu ớt sẽ làm vướng tay vướng chân người khác, cho nên mặc dù khổ sở nhưng hai năm nay tôi đã luyện tập qua chút quyền cước, chỉ cần không gặp phải kẻ quá cao tay thì cũng không có chuyện gì.

- Vậy…cô cẩn thận chút, bọn chúng chạy theo hướng bên phải._Tôi nghe thế phóng vọt đi, sẵn tiện kiếm một cây gậy sắt ở bên đường làm vũ khí.

Đến giờ thực hành rồi, học lí thuyết bao lâu nay đúng là quá tẻ nhạt, bây giờ có dịp thử trên thực tiễn, tôi rất vui lòng đấy. Vừa đuổi theo tôi vừa vẫn động não, đoán xem là kẻ nào đứng sau, e rằng 80% là người nhà của cái cô tiểu thư Hằng gì đó mà tôi đã lãng quên từ rất lâu kia gây rối đây. Hừ, hổ không ra oai để chúng nó tưởng là mèo Hello Kitty đây, hôm nay tôi phải dạy dỗ chúng một trận ra trò mới được. Tôi thấy cái tên đang vác Thư đã sớm ngất xỉu trên vai chạy đằng trước, tôi hiểu là chúng đang dụ tôi ra một góc khuất để xử đây mà. Tôi chạy theo hắn tới một khu đất rộng toàn cỏ xanh mượt, nơi đây là sân bóng bỏ hoang đã lâu, bây giờ nó là khu đất trống thường được dùng để chứa gỗ sản xuất bàn ghế cho những xưởng gỗ gần đây.

Ngay khi tôi đến, bóng tên kia đã mất hút từ lâu. Tôi càng tiến sâu vào thì phát hiện càng nhiều người bước ra, toàn những tên cao to đen hôi béo núc ních toàn thịt, mặt mày dữ tợn, hình xăm khắp người, hùng hùng hổ hổ cầm theo vũ khí bao vây tôi. Tôi ngẩng lên đằng trước, thấy một tên béo múp ngồi trên một chiếc ghế gỗ to được trạm trổ hình rồng rất cầu kì, gã có quả đầu hói bóng loáng, bên trên được xăm hình một con rồng uốn lượn dọc theo má, hai mắt gã xếch ngược, cái mũi phồng to hếch lên, cái môi dày đến mức có thể thái ra làm mấy đĩa. Gã mặc một bộ quần áo hoa hòe lòe loẹt trông chẳng khác gì con vẹt béo múp, bụng thì phệ ra trông vô cùng kinh tởm. Cái bản mặt rỗ lỗ chỗ trông chẳng khác gì cái tổ ong bò vẽ khiến hắn càng dữ tợn hơn.

Tôi phải ngoảnh đi chỗ khác mới có thể ngăn mình không ói ra, sao lại có người xấu đến độ nhân thần phẫn nộ thế này chứ? Ừm, vẫn là gương mặt đẹp như tạc của ông xã nhà tôi dễ nhìn hơn. Đúng là không có so sánh sẽ không có đau thương, giờ tôi bày tỏ nỗi nhớ ông xã tột cùng, thật muốn bay ngay về mà thơm mấy phát vào cái gương mặt tuấn tú kia mà. Càng nghĩ tôi lại càng tức giận, chỉ tại cái con heo mập xấu xí kia mà giờ tôi lại nhớ hắn rồi, nếu không đập cho hắn đến nỗi cha mẹ không nhận ra thì thật có lỗi với sự nhớ nhung của tôi mà. Tôi dũng cảm tiến đến trước mặt gã mập, lạnh lẽo hỏi:

- Bạn tôi đâu?

- Mày đúng là vô giáo dục y như con gái tao kể, nhưng nom bộ dạng này…chẹp chẹp, cũng ra hồn đấy. Tối nay em đồng ý hầu hạ bọn ông đây thì ông đây sẽ suy nghĩ thả cô em đi, được chứ?_Ánh mắt dâm tà của gã cứ trượt lên trượt xuống trên người tôi khiến tôi cảm thấy vô cùng tởm lợm. Một tên đàn ông xấu xí sấp xỉ tuổi ông nội tôi mà nói ra cái câu đấy, ôi mẹ ơi, tôi muốn nôn quá đi, lại cảm thấy nhớ ông xã hơn một chút rồi.

- Ông chắc chứ?_Ánh mắt tôi lạnh lẽo ghim chặt vào tên mập ngồi trên, ra chiều uy hiếp.

Không hiểu sao khi đối mặt với ánh mắt này, hắn lại cảm thấy rùng mình. Khí thế mà cô gái này đang mang quá đáng sợ, cái khí thế mà hắn chỉ cảm nhận được ở những thủ lĩnh trên cao, còn vị lão đại ở vị trí cao nhất kia, hắn chưa từng được gặp mặt lấy một lần, chỉ nghe những cựu thủ lĩnh đã về hưu nói đó là một người trẻ tuổi tướng mạo tuấn tú, nhưng thực chất lại là một đại ác ma, ai đắc tội thì chỉ có nước xuống đất mà nằm thôi. Nhưng nghĩ lại, hắn đường đường là người của giới hắc đạo, lại sợ một con dê non tay không tấc sắt sao? Vì thế hắn khà khà cười, nhe hàm răng vàng khè kinh tởm của hắn ra mà nói:

- Cô em đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Chỉ cần em hầu hạ bọn ông đây hài lòng, chuyện gì cũng có thể thương lượng.

- Mẹ nó, bà mày đ** thèm thương lượng._Nói rồi không chờ người của gã động thủ, cô gái trẻ đã nhảy tới, dùng thế như trẻ tre mà đánh lũ đàn em của gã.

Tôi cảm thấy mình chẳng việc gì rước tội vào người, đứng xem con lợn béo ú này làm mình càng thêm kinh tởm, cứ ra tay trước cho chắc ăn. Vì thế, sau một câu chửi tục, tôi không thèm báo trước xông vào một tên ở gần nhất và gã cùng là ở vị trí sát gã đại ca nhất để tôi thuận tiện bắt gã. Dẫu sao bắt giặc thì phải bắt kẻ cầm đầu, khống chế được gã béo đó thì cái gì cũng dễ nói chuyện cả. Tôi dùng gậy, cứ nhắm vào vị trí trí mạng của con người mà đánh, chỉ cần không làm mất mạng là được. Tôi đấm vào mặt một tên, đau đớn đến nỗi tôi lập tức vẩy vẩy tay bởi vì cảm thấy xương tay sắp gãy đến nơi rồi. Tôi vật lộn với một gã thì lập tức những tên khác có hành động. Điều tôi không ngờ là bọn chúng đều có súng, theo quan sát của tôi thì e rằng đó là súng thật, là kiểu súng ngắn phổ biến.

Ngay khi tôi khống chế xong tên cầm đầu thì toàn bộ súng đều chĩa vào chúng tôi. Tôi lập tức rút khẩu súng bên thắt lưng của con lợn đê tiện kia, chĩa vào đầu hắn, tay còn lại giữ ở yết hầu, chỉ cần hắn ngọ nguậy, không bị bắn chết cũng sẽ bị tôi bóp chết. Khống chế được con lợn đầu đàn thì bọn đàn em có gì mà không dễ xử? Tôi lập tức uy hiếp cho tên cầm đầu:

- Đời tao ghét nhất là có một số con chó cứ chĩa súng vào đầu tao. Ok, tao có thể để chúng nó tiếp tục chĩa, nhưng e rằng cái thứ duy trì nòi giống của mày cũng không giữ được đâu._Gã nghe thấy thế, mồ hôi hột vã ra như tắm, thật không ngờ con bé trông còn ít tuổi hơn con gái gã lại lợi hại như vậy.

Gã không dám cứng đối cứng, bởi gã nghe trong lời uy hiếp của cô là một cỗ lửa giận lớn, sợ rằng nếu gã không theo thì e rằng “người anh em dùng để duy trì nòi giống” của gã sẽ thật sự từ biệt gã không ngày trở về mất. Ai mà chẳng biết trong cái giới này luật pháp bình thường không thể sử dụng, gã dù có chết đường chết bụi cũng sẽ chẳng có cảnh sát nào quan tâm đâu. “Kẻ tức thời là trang tuấn kiệt”, cứ bảo vệ mình trước rồi đằng nào mà chẳng có dịp xử lí con nhỏ đáng chết này. Vì thế gã liền gào lên với lũ đàn em:

- Mẹ chúng mày, không thấy ông mày đang sắp chết hả? Còn chĩa súng vào đây làm gì? Mau bỏ súng xuống!

- Mày cũng biết điều đấy._Tôi nhếch mép, dùng súng vỗ vỗ lên mặt gã một cái, lạnh lẽo ra lệnh- Còn không mau đem bạn tao ra đây?

- Vâng…vâng…Mau đưa bạn của chị hai ra!_Vừa nghe gã ra lệnh, Thư lập tức được đưa ra. Thấy nhỏ chỉ bị trói chứ còn không bị làm sao, tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì nhỏ vẫn chưa tỉnh nên tôi cũng không biết phải vác nhỏ về kiểu gì, nhưng thế nào thì cũng không thể ở lại hang ổ của lũ sói được. Đảo mắt một cái, một cái bóng đèn lóe lên, tôi hắng giọng:

- Đưa cho tao một chiếc xe, bỏ người lên đó, để bọn tao đi. Nếu không hôm nay e rằng đại ca của chúng mày khó sống đấy.

- Mau…mau làm theo!_Thế là một con ô tô được lái ra, một người vác Thư để ra xe. Tôi tận mắt thấy mấy tên thuộc hạ cách xa chiếc xe rồi mới bóp cổ gã đại ca đe dọa- Theo tao, chờ bọn tao an toàn thì cái mạng chó của mày tao còn xem xét có giữ lại nữa hay không.

Gã đang định đứng lên, bị tôi đạp một cái liền quỳ xuống đất, tôi lạnh giọng nói:

- Mịa mày, mày bắt nạt tao lùn nên mới đứng dậy có phải không? Bò ra xe cho tao!_Thế là tôi nắm tóc gã, dắt gã như dắt con chó định ra xe, súng vẫn lăm lăm trên tay không rời. Đối với những kẻ đầu gấu này, không cho chúng thấy thực lực thì chúng còn nghĩ đang đùa, sau này cẩn thận sẽ quay lại cắn ta một nhát.

Nhưng ai ngờ, chân tôi bất chợt bị gã kéo một cái ngã sõng soài ra đất, súng thì bị gã hất văng ra một cái. Thân thể béo ú của gã đè lên tôi, gã giơ tay bạt tai tôi một cái làm mặt tôi ngoẹo sang một bên, đầu choáng váng quay cuồng, mặt thì nóng rát đau đớn. Gã gầm gừ nói:

- Con đ* này, mày thích rượu mời không uống lại uống rượu phạt hả? Hôm nay ông mày không lột ra mày thì ông mày theo họ mày luôn. Khà khà, con này cũng ngon phết nhỉ, hôm nay ông đây phải chơi chết mày mới được._Tôi nghe vậy mặc kệ đầu choáng mắt hoa, tôi phản kháng kịch liệt, giẫy giụa kịch liệt, lại bị gã cho vài cái bạt tai.

Gã thô lỗ xé áo tôi, bàn tay bẩn thỉu mó vào trong áo. Tôi đau khổ phát khóc, mặc kệ đau đớn trên gương mặt, tôi cào gã mấy cái, dùng hết sức bình sinh mà cào. Giờ tôi cảm thấy hơi hối hận vì sao không để Hải theo sau mình, bây giờ e rằng hắn vẫn còn đang chạy khắp nơi tìm tôi đấy. Giẫy giụa một lúc lâu, sức tôi đuối dần mà cái con lợn này thì vẫn còn rất khỏe, gã cứ bạt tai tôi tới tấp, đến nỗi tôi choáng váng, mắt hoa cả lên, mặt thì bỏng rát, sưng tướng lên. Không những vậy, tôi còn nếm được vị mặn của máu trong khoang miệng. Gã cúi xuống, muốn hôn lên môi tôi, bị tôi tránh đông tránh tây. Đúng lúc hắn đang chuẩn bị cởi thắt lưng hành động thì một thuộc hạ chạy vào, ghé vào tai gã nói nhỏ cái gì đó, thế là gã lập tức bật dậy khỏi người tôi như cái lò xo bị nén, hắn sai gã đàn em đứng gần nhất:

- Hai chúng mày đem nó vào xưởng trước đi, chờ tao xong việc rồi tiếp tục._Tôi vốn muốn chờ thời cơ này mà thoát thân, ai ngờ đâu tên thuộc hạ kia quá khỏe, gã xốc ngược tôi lên vai hắn, vác đi như vác bao thóc. Tôi biết rằng nếu mình không nhân cơ hội này mà thoát thân thì e rằng tôi sẽ không còn đường quay về nữa.

Thế là tôi nhân lúc cái tên thuộc hạ kia lơ là, tôi co gối, thụi một cái vào bụng hắn, khuỷu tay phải thụi vào cạnh sườn hắn, toàn nhắm vào những vị trí trọng yếu nhất mà tôi ra tay. Tên thuộc hạ kia như bị điện giật, lập tức buông tay làm tôi lăn từ trên vai gã té oạch xuống đất một cái, cũng may tên này tuy khỏe nhưng lùn, nếu không cái bộ xương cốt già nua của tôi sẽ phải mang đi tu sửa lại quá. Tôi vừa mới tiếp đất, mặc kệ cả người đau ê ẩm, tôi lồm cồm bò dậy, bỏ chạy khỏi đó. Tôi định vòng qua đống gỗ rồi lấy điện thoại gọi cho Hải. Điện thoại thì đã rút ra, tôi không khỏi thấy hậm hực bởi trước đó tôi biết Quân được Bảo nhờ vả nên sẽ ở lại đây ngấm ngầm bảo vệ tôi từ miệng Thư, cho nên khi Thư xảy ra chuyện tôi đã gọi cho hắn, còn bật hẳn định vị của bản thân để hắn lần theo dấu vết của tôi đến cứu. Ai ngờ đâu cái tên chết tiệt kia lại vô dụng như vậy chứ, tôi và Thư sắp bị cả lũ chúng nó thịt sống rồi mà hắn vẫn còn lề mề ở đâu không biết được nữa.

Điện thoại đã được kết nối, bất chợt tôi nghe giọng nói lạnh lùng đầy uy nghiêm quen thuộc phát ra ở sau đống gỗ chỗ mà lũ lợn kia đang nghênh đón ai đó thì phải:

- Người đâu?

- Lão…lão đại, bang chủ…muốn hỏi ai ạ?_Tiếng con lợn thủ lĩnh đầy run rẩy và cung kính.

- Hai cô gái các người bắt…

- Alo? Tiểu thư, cô không sao chứ? Cô đang ở đâu?_Tiếng của Hải truyền ra qua điện thoại, tôi giật mình áp lên tai, đồng thời lấy tay che loa để khỏi phát ra thanh âm quá to. Trước khi xác định mình đã qua khỏi nguy hiểm, tôi không thể không cảnh giác. Kẻ đến là địch hay là ta còn chưa biết, tôi không thể manh động được. Tôi đáp:

- Mở định vị lên, lần theo dấu vết của tôi._Nói rồi tôi cúp điện thoại, ngó ngang ngó dọc một hồi, xác định không ai để ý đến góc này mới lặng lẽ định chuồn.

Ai ngờ đâu ngàn phòng vạn phòng tôi lại bất cẩn đá phải một chai bia ngổn ngang nằm trên mặt đất, âm thanh va chạm giữa chai thủy tinh và gỗ vang lên khá to, có lẽ đã thu hút những con người ở đằng kia rồi. Tôi thầm hô “không ổn”, chuẩn bị co giò bỏ chạy. Nhưng dù tôi có chạy nhanh thế nào thì cũng không thoát khỏi vòng truy bắt của bọn chúng. Tôi rơi vào thiên la địa võng, bị hai tên khiêng lên chẳng khác gì khiêng một con lợn, dù cho tôi có giẫy giụa thế nào cũng không thoát khỏi. Tôi nước mắt lưng tròng, biết chắc chắn mình sẽ chẳng thoát được, chỉ chờ bọn chúng ra tay là ngay lập tức đồng quy vu tận, tinh thần cũng chuẩn bị xong cả rồi, nhưng chỉ đến khi tận mắt chứng kiến tình hình, tôi mới giật mình.

- Còn không mau thả người?_Giọng nói lạnh lùng lại một lần nữa vang lên.

- Vâng…vâng…thả người, mau thả người!_Tên bang chủ luồn cúi đáp.

Tôi bị thả xuống mà còn không tin vào sự thật, chỉ khi cái giọng nói trầm ấm nhưng đầy dung túng vang lên tôi mới giật mình hoàn hồn:

- Mất hồn rồi sao? Hửm?

- Ông xã!_Tôi nghẹn ngào kêu to, sau đó chạy như bay tới, bổ nhào vào lòng Bảo. Cảm xúc như vỡ òa ra, tôi nức nở gào to, hai chân đánh đu lên, quặp chặt hông hắn, uất ức kể- Cuối cùng anh cũng đến rồi, bọn chúng…bọn chúng muốn…muốn nẫng tay trên của anh đấy, còn muốn thay anh động phòng tạo em bé với em. Hu hu, anh nhìn xem, áo em vừa bẩn vừa rách, bọn chúng quá thô lỗ, em sợ lắm!

Hừ, xem trình làm màu của bà mày nhé, hôm nay bà mày phải chơi chết lũ chúng mày mới hả giận. Vừa lúc tôi thấy Bảo xuất hiện ở đây thì cảm thấy ngỡ ngàng, sau vài giây suy nghĩ, theo suy đoán của tôi thì có lẽ lũ này là thuộc hạ của Bảo. Cũng phải công nhận nghé con mới sinh không sợ cọp, còn không biết trông mặt nhìn người mà dám đắc tội lung tung, tôi cảm thấy lo lắng cho tương lai của bang Thiên Điểu khi có những thuộc hạ bại hoại như vậy.

Tên đại ca Hoàng Đạt kia nghe đến đây thì sợ xun vòi, suýt thì tiểu ra quần luôn rồi. Ngày hôm nay thủ lĩnh tối cao bỗng dưng đến chỗ gã đã là một kinh hỉ, nhưng hắn lại “may mắn” đến nỗi đắc tội được với cả bang chủ phu nhân, nghĩ đến tương lai thôi hắn đã cảm thấy vã mồ hôi hột rồi. Hơn nữa, nghe cô cáo trạng là gã biết gã xong đời rồi, vị thủ lĩnh tối cao kia càng nghe cô nói thì sắc mặt càng kém, sát khí đã bao vây tứ phía cái vùng đất này rồi. Không chỉ hắn cảm thấy sợ hãi mà một số vị thủ lĩnh dưới trướng Bảo bây giờ cũng bị sát khí của anh dọa cho xanh mét cả mặt. Ngày hôm nay, bang chủ đột xuất ghé thăm, đưa ra thông báo phải toàn lực bảo vệ một người, mà người đó chính là cái vị đang đu trên người anh như con gấu koala này đây. Các thủ lĩnh còn chưa kịp phát thông báo cho cấp dưới thì phu nhân lại đột ngột xảy ra chuyện ở chỗ bọn họ. Nếu lão đại bang chủ mà truy cứu, bọn họ ắt hẳn phải bỏ mạng ở nơi này rồi. Càng nghĩ mấy lão cáo già này lại càng cảm thấy tên Hoàng Đạt này ngứa mắt, hận một nỗi không thể ném hắn xuống biển nuôi cá mập. Nhận ánh mắt sắc như dao cạo của các thủ lĩnh lẫn bang chủ, Hoàng Đạt hối hận đến xanh cả ruột, vội vàng nịnh bợ:

- Xin phu nhân thứ lỗi cho kẻ ếch ngồi đáy giếng này. Hôm nay đã làm phu nhân sợ, tôi nhất định sẽ đóng cửa suy nghĩ cẩn thận, còn mở tiệc mời tất cả các anh em thuộc hạ đến chuộc lỗi với cô, mong cô tha thứ!

- Muộn rồi!_Tôi chùi nước mắt vào áo Bảo, rồi tụt khỏi người hắn. Hắn lập tức cởi áo khoác ngoài khoác lên cho tôi. Tôi bước đến trước mặt con heo mập kia, gã khúm núm cúi đầu, tôi cười lạnh lên tiếng- Không phải vừa nãy còn muốn chơi chết tôi hay sao?

- Không dám…không dám!

- Biết sao giờ, cái bản mặt này của ông làm tôi buồn nôn?

- Tôi…tôi cuốn xéo ngay đây!_Gã hoảng hồn muốn bỏ chạy. Còn tôi thì giơ súng ra trước mặt gã, ngăn gã bỏ chạy, lạnh giọng nói- Ông không biết sao? Tôi có nói là cho ông đi đấy à? Ông làm tôi ghê tởm, ông còn muốn dùng cái thứ “chân giữa” kinh tởm kia để mà xâm hại tôi. Ông nói coi giờ phải làm sao? Hay là ông tự mình hủy đi cái thứ gây họa đó đi.

Nghe cô nói như vậy, phần lớn đám đàn ông hít một ngụm khí lạnh, thầm cảm thấy đau trứng thay tên đại ca này. Một số thủ lĩnh âm thầm đổ mồ hôi lạnh bởi bọn họ có tâm tư riêng. Bọn họ cứ nghĩ cô là quả hồng mềm dễ nắn, và cứ nghĩ nắm được cô là nắm được điểm yếu duy nhất của lão đại. Từ lâu bọn họ đã cảm thấy không phục, vì đâu mà bọn họ theo bang hội lâu như thế rồi nhưng lại bị một thằng nhóc miệng còn hôi sữa quản lí. Anh rất xứng với câu “cha nào con nấy”, là một tiểu ác ma không biết chừa mặt mũi cho ai cả. Bọn họ già rồi, muốn rục rịch ngo ngoe cũng bị chỉnh cho rất thảm, nhưng bọn họ không phục. Bọn họ dành trọn cuộc đời để cống hiến cho bang hội, đã không được chính thức nắm quyền tối cao thì thôi, giờ lại còn phải coi mặt mũi của một thằng nhóc, ai mà chịu nổi.

Cho nên trong số bọn họ đương nhiên là cũng có người có âm mưu làm phản, bọn họ kết thành liên minh, vốn đợt trước nghe tin anh cưới vợ. Mà cô vợ đó không ở trong giới, bọn họ liền nghĩ cô là một cô gái chân yếu tay mềm vướng víu tay chân, vì thế liền nhân cơ hội muốn từ chỗ cô mà nắm lấy điểm yếu của anh. Nhưng thật không ngờ, cô đúng là xứng với câu “nồi nào úp vung nấy”, rất có phong phạm của mẹ chồng Lâm Như Nguyệt năm xưa, thật không thể xem thường. Nhìn ánh mắt sắc bén bình tĩnh không gợn sóng mà thốt lên câu đó, sống lưng họ lạnh toát. Bọn họ liếc nhìn về phía bang chủ của bọn họ, âm thầm mong anh sẽ răn đe cô không được làm càn. Nhưng trái lại, đôi môi anh nhếch lên một nụ cười có chút hài lòng, đôi mắt nhìn cô gái kia đầy vẻ dịu dàng, hành động này rõ ràng chính là dung túng cho cô làm việc xấu. Có thể nói anh đang nhân cơ hội này cảnh cáo bọn họ đừng có ý nghĩ làm loạn, vợ anh lấy về không chỉ để trưng bày cho có. Nếu bọn họ còn có ý nghĩ không nên có, dù cô có phóng hỏa giết người anh cũng sẽ chịu trách nhiệm thu dọn tàn cục cho cô.

Tôi xem tình hình nhốn nháo này của bang Thiên Điểu là biết Bảo vốn cũng chẳng được lòng một số người rồi. Mà tôi đoán, bọn họ ắt hẳn sẽ nhắm vào tôi bởi cho rằng tôi là điểm yếu duy nhất của Bảo. Vì vậy, tôi muốn từ đây mà tuyên bố với bọn họ rằng, tôi không phải là điểm yếu của hắn, tôi chính là vũ khí lợi hại nhất mà hắn có. Tôi muốn đàn áp cái uy của một số kẻ đang muốn làm loạn. Suy nghĩ cẩn thận thì có thể từ chuyện này mà suy ra, nếu cấp trên không dung túng, cấp dưới làm sao có thể làm loạn, đây thuộc về trách nhiệm của người quản lí rồi. Tôi e cái kẻ này cũng bất mãn với Bảo từ lâu. Xem tôi như điểm yếu ư, đó chính là sai lầm lớn nhất của họ rồi. Tôi nhướn mày, cười lạnh, súng vẫn giơ ra, bình tĩnh hỏi:

- Sao hả? Không dám? Nếu vừa nãy ông thả tôi đi, có khi bây giờ tôi còn có thể tha cho ông đấy. Nhưng đáng tiếc, ông tức thời không đúng lúc. Nếu ông không dám, vậy để tôi làm hộ cũng được, tôi không ngại đâu!_Tôi thành thạo lên cò, nhắm vào cái “chân giữa” của gã. Gã nghe vậy lập tức lấy tay che lại, giọng nịnh nọt:

- Bà trẻ à, cô tha cho tôi đi. Tôi thề đây là lần cuối, tôi sẽ không làm việc xấu nữa.

- Vậy nếu vừa rồi tôi nói tôi không đối đầu với ông nữa, liệu ông có thả tôi đi không?_Tôi gằn giọng hỏi. Thấy hắn lưỡng lự, tôi cười mỉa, nói- Tất nhiên là ông không rồi. Miếng mồi đưa đến tận miệng làm đ** gì có con mèo nào từ chối được. Cho nên…ông nên hiểu cho tôi.

Tôi gọi hai tên thuộc hạ đứng gần đó tới kéo tay gã ra, gã hầm hừ đe dọa bọn chúng, chúng cũng có vẻ lưỡng lự. Tôi ghét cái thái độ làm việc không dứt khoát này, cho nên quát lên một tiếng răn đe:

- Làm mau!_Hai tên thuộc hạ cuống cuồng thực hành, vừa làm vừa nói xin lỗi tên Hoàng Đạt đại ca. Tên Hoàng Đạt đại ca gào khóc thảm thiết:

- Cha nuôi, cứu con, con không muốn chết!_Tôi liếc về đám người, thấy bọn họ mặt biến sắc, chỉ cười khẩy, sau đó giơ súng lên, chuẩn xác ngắm vào “người anh em” của gã.

Tôi đang định bóp cò, chợt khẩu súng trên tay tôi bị đoạt mất. “Pằng” một tiếng, viên đạn ngay lập tức ghim vào cái “chân giữa” không biết điều kia, gã Hoàng Đạt ôm lấy cái chỗ đó rống lên một tiếng, lập tức lăn lộn trên đất. Tôi quay ra nhìn Bảo đầy khó hiểu, hắn chỉ trả lời ngắn gọn:

- Bẩn tay em!_Nói rồi hắn còn định giơ súng lên, một phát kết liễu gã. Tôi ngay lập tức nhảy phắt đến, đưa tay túm lấy súng của hắn, ngăn cản- Đừng giết, bẩn tay lắm! Hơn nữa…giết rồi thì còn gì vui nữa.

Mọi người nghe đến đây vừa cảm thấy khó hiểu vừa cảm thấy lạnh dọc sống lưng, quả nhiên nghe cô nói tiếp câu sau, bọn họ liền lập tức dựng hết tóc gáy. Cô hắng giọng tuyên bố với đám đàn em xung quanh tên Hoàng Đạt:

- Tôi cho các người một cơ hội. Bây giờ một trong số các người ai có bản lĩnh giết được tên Hoàng Đạt này thì người đó lên làm thủ lĩnh. Nhưng…tôi mong các người không giết hắn quá nhanh là được. Sáng mai tôi cho người đến kiểm tra._Tôi tuyên bố xong cả lũ mắt đỏ ngầu, liền bu vào thành một đám. Tôi nhếch mép nhìn bọn họ, quả nhiên đứng trước lợi ích, tình cảm chẳng là cái chó gì. Tôi khoác tay Bảo, kéo hắn rời khỏi cái đống lộn xộn này, ra khỏi sân cỏ.

Đến một góc cách xa lũ kia, chúng tôi dừng lại, tôi quay sang hỏi Bảo:

- Em có thể giúp anh xử lí chuyện trong bang không?

- Bà xã cứ tự nhiên!_Hắn tự nhiên ôm lấy eo tôi, đem tôi kéo vào lòng hắn, giọng nói đầy vẻ dung túng. Còn tôi thì quay ra nhìn các thủ lĩnh kia một lượt, khẽ lên tiếng:

- Xin hỏi, cái tên Hoàng Đạt đại ca đó là cấp dưới của vị nào trong này._Bọn họ lúc đầu lưỡng lự nhìn nhau, ánh mắt như biết nói. Tôi cứ chằm chằm nhìn vào một ông chú trung niên trông có vẻ sấp xỉ tuổi bố chồng tôi, ý nói rằng tôi biết thừa là ông rồi, đừng có đổ cho người khác. Quả nhiên, vì bị ánh mắt của tôi ghim chặt, ông ta liền bước lên trước, giọng đầy uy nghiêm xen lẫn ý cảnh cáo lên tiếng:

- Là tôi? Bang chủ phu nhân có ý gì xin cứ nói._Mặc dù tôi ít tuổi, nhưng rõ ràng là tôi rất tôn trọng những người lớn tuổi ở đây mới dùng kính ngữ, chứ tôi không có sợ bọn họ. Lại không nói, tôi đã tóm được người lớn nhất ở đây, còn sợ mấy con tôm con tép hay sao. Tôi bình tĩnh đáp:

- Tôi cũng chẳng có ý gì cả. Chỉ là tôi muốn làm quen với mọi người thôi. Chẳng hay tôi có thể biết tên chú hay không?

- Tôi tên Hoàng Bình, là một trong tám thủ lĩnh của bang Thiên Điểu ở thủ đô này. Chẳng hay phu nhân có gì chỉ bảo?_Ông ta thẳng lưng nói chuyện với tôi, cũng không xem mình là thuộc hạ chút nào. Thái độ muốn có bao nhiêu kiêu ngạo thì có bấy nhiêu. Mà việc tôi thích nhất chính là đem kiêu ngạo của một số kẻ không thuận mắt ném đi. Tôi khẽ cười, đáp:

- Chỉ bảo thì không dám, tôi chỉ muốn nói rằng, mắt nhìn người của chú quá kém thôi. Toàn những loại tôm tép chẳng ra sao mà chú cũng thu nhập, xem ra chú chỉ tuyển người để đối phó thôi, đúng không? Bang hội cũng không phải hội từ thiện để nuôi những kẻ ăn không ngồi rồi, ếch ngồi đáy giếng như gã kia đâu. Người mà bang hội cần chính là người tài. Mà chú…mắt nhìn người kém như vậy, e rằng cũng phải về hưu rồi nhỉ?

- Phu nhân đây là đang cảnh cáo tôi?_Có một số người bụng dạ đen tối lại cứ thích “suy bụng ta ra bụng người”, tôi cũng chẳng chấp. Tôi không quan tâm đến thái độ của ông ta, vẫn như thường mà đáp:

- No no no, chú là bậc trên, sao tôi dám cảnh cáo chú chứ? Tôi chỉ nhắc nhở chú một chút, nếu còn sức thì dùng để tìm nhân tài giúp bang hội trở nên lớn mạnh, chứ đừng tốn sức cho những suy nghĩ không nên có làm gì. Chú cũng già rồi, muốn leo lên cái vị trí cao nhất, chú nghĩ mình thọ được bao lâu? Tôi chỉ nói thế thôi, còn tiếp thu hay không là việc của chú._Ngừng một lát, tôi lại cười vui vẻ, tiếp tục- Hẹn mọi người tối nay tại nhà hàng Món Ngon, tôi rất muốn làm quen với tất cả mọi người ở đây đấy. Còn bây giờ, xin phép được trở về sắm sửa một chút, tạm biệt các chú!

------------------------------Hết chương 23-----------------------------