Đợi Hạnh Phúc Quay Về

Chương 26




Lúc về gần đến nơi, tôi nghe thấy tiếng đập phá phát ra. Mặc dù tôi là người rất ngại phiền phức, nhưng cái thứ tiếng đó phát ra ở khu tôi ở. Mà khu tôi ở lại tách biệt với trung tâm thành phố phồn hoa kia, chủ yếu là thiên về sự yên tĩnh, cho nên nếu tôi đoán không nhầm thì tiếng đó phát ra ở nhà tôi hoặc nhà của cô gái từng cứu tôi. Mặc dù cũng không gọi là cứu, nhưng người ta có tâm nhắc nhở, cũng như để tôi chuẩn bị kĩ lưỡng hơn. Tôi nợ cô ta một cái ơn, há gì có dịp lại không trả. Tôi chậm rãi cùng Thư đi vào thì đúng lúc bắt gặp một cảnh rất gay mắt ở trong sân. Đó chính là một cảnh tượng đầy bạo lực và thô bạo, một đám đàn ông hổ báo xăm trổ đầy mình đang quay quanh cô bạn nhà bên. Một gã mặt mày dữ tợn, trên cánh tay xăm hình một con gấu lớn đang túm tóc cô gái đó. Thấy chúng tôi bước vào, một gã gầy nhỏ khều gã đại ca, rồi trỏ trỏ về phía chúng tôi.

Tôi hiểu cái trỏ đó là đại biểu cho cái gì, cho dù không đoán được thì khi đối diện với ánh mắt thèm thuồng của chúng muốn không biết cũng khó. Tôi nhiều lần phải đối diện với những ánh mắt thèm khát như vậy nên sớm đã miễn nhiễm rồi, chỉ tội nghiệp Thư, sự ám ảnh lần trước đến giờ còn chưa vơi đi. Nhỏ run cầm cập nép vào sau lưng tôi, khẽ kéo vai áo tôi, nhỏ giọng nhắc:

- Vào thôi, tránh xa cái đám đầu gấu rắc rối này ra._Tôi vội trấn an nhỏ bằng cách vỗ vào vai nhỏ, nhắc nhở:

- Yên tâm đi, Vô Ảnh còn ở đây, lũ tôm tép này tao vốn không coi vào trong mắt. Mày sợ thì vào trước đi, chờ tao thanh toán xong món nợ đời này rồi vào nói chuyện với mày sau._Thư nghe thế vô cùng biết điều, chỉ dặn tôi cẩn thận rồi quay người định vào nhà. Ấy vậy mà có kẻ gan to bằng trời không biết thân biết phận, còn dám đứng ra chặn đầu nhỏ, giọng đầy dâm dê nói:

- Ây yo, cô em xinh xắn này đừng đi sớm thế chứ, tiệc vui mới bắt đầu thôi mà._Tôi không nói không rằng giơ chân, dùng toàn lực đạp một cái vào bụng gã. Gã này trông khá đô con, nhưng vì bị đá bất ngờ nên không kịp đề phòng, vì thế mà nửa ngày không dậy nổi. Gã nằm dưới đất trơ mắt nhìn Thư vào nhà chốt cửa cài then, căm hận gườm gườm nhìn tôi, dữ dằn chửi:

- Con khốn, hôm nay cả ba đứa con gái chúng mày đừng hòng thoát khỏi tay bọn ông._Tôi khinh không thèm đáp, chỉ chậm rãi đi đến trước mặt gã đang túm tóc cô bạn kia, lạnh lùng hỏi:

- Anh là đại ca?

- Đúng, cô em cũng có mắt nhìn phết nhỉ?_Gã hất cô bạn kia ngã kềnh xuống đất, đưa tay lên muốn nắm cằm tôi, bị tôi nghiêng mặt tránh đi, lên giọng cảnh cáo:

- Trước khi tôi nổi điên thì chúng ta nên nói chuyện lịch sự một chút, tôi không thích bị đụng chạm._Nói rồi tôi liếc cô bạn đang đổ rạp dưới đất. Cô gái đó phủ phục dưới đất lại cố gắng gượng dậy, túm lấy ống quần gã đại ca kia, thều thào nói:

- Đại ca, anh cho tôi nợ vài ngày nữa, tôi hứa tôi sẽ trả cả gốc lẫn lãi cho anh mà. Anh đừng làm hại bọn họ._Gã đại ca nghe vậy mắt cũng nóng lên, đưa tay xô ngã khiến cô bạn kia lăn lê bò toài trên đất, miệng toàn phun ra những lời lẽ thô tục bẩn thỉu:

- Mịa con ranh, mày nợ ông mày mấy hôm rồi? Mày còn muốn nợ nữa à, nợ vài ngày nữa gán mày đi cũng không trả hết đâu nhé! Đã nghèo còn bày đặt vay tiền, bây giờ lại định chạy làng đấy hả? Con đ* thõa này, mày câm mồm để ông làm việc. Nếu hôm nay ba đứa chúng mày phục vụ ông thoải mái thì ông còn suy nghĩ cho mày thêm vài ngày đấy._Nói rồi gã lại quay sang tôi, làm bộ tươi cười nhưng cái bản mặt dâm dê muốn ói. Gã nói:

- Cô em xinh đẹp này có gì muốn nói sao?

- Chúng ta thẳng thắn một chút, cô ấy nợ anh bao nhiêu tiền?_Tôi không thèm để tâm đến những lời lẽ thô bỉ kia, lạnh lùng nói. Gã cười cợt đầy mỉa mai:

- Sao? Cô em định trả hộ con đ* này sao? Cô em có trả nổi không?_Cô bạn kia nghe thế liền lồm cồm bò dậy, túm lấy ống quần gã, khóc lóc cầu xin:

- Xin anh mà đại ca, tôi bây giờ gọi điện cho người nhà lấy tiền, anh đừng làm hại bọn họ._Gã giơ chân định đạp cô ta, tôi đưa chân tới cản lại, giọng trở thành lưu manh:

- Ấy đừng, đàn ông mà không biết thương hoa tiếc ngọc thì không xứng làm đàn ông đâu. Anh cứ nói con số đi, để xem tôi có trả được không?

- Năm mươi triệu! Cô em lấy gì để trả?

- Không…đại ca, có phải anh nhầm rồi không? Tôi thiếu anh mới có hai mươi lăm triệu mà._Gã nghe vậy mắt đỏ lòm, định sai gã đàn em lôi cô gái đi. Tôi giơ tấm thẻ ngân hàng ra mới ngăn được gã. Tôi nói:

- Trong này đủ năm mươi triệu, mật mã là năm con số không. Chúng tôi đã thanh toán sòng phẳng, tốt nhất anh nên biết điều một chút, lần sau đừng tìm đến chỗ này nữa, nếu không anh cũng không đủ thọ để hưởng số tiền này đâu. Biến đi!_Gã nhận lấy tiền trong tay tôi, còn nhân tiện túm lấy tay tôi, đang định kéo tôi vào lòng xàm sỡ. Ngay lúc này, một khẩu súng dí lên đầu gã, ngăn cái hành động bẩn thỉu của gã. Tôi lạnh lùng lên tiếng:

- Lấy tiền hoặc để mạng lại, người thông minh cũng biết chọn gì chứ? Bà đây đã dám đưa tiền cho các anh thì đương nhiên cũng sẽ có phương án đề phòng các anh trở mặt, các người đi có phải đã quên não ở nhà hay không?_Tôi rụt tay lại, lau lau vào áo gã như thể khinh bỉ cái thứ dơ bẩn trên người gã vậy. Sau đó tôi đứng ra xa, cười lạnh liếc nhìn gương mặt tái mét của cả đám.

Gã đại ca trên đầu đổ mồ hôi lạnh. Mặc dù chưa dùng qua súng nhưng cũng có thể coi như “chưa ăn thịt heo cũng đã nhìn thấy heo chạy”, cảm giác mà cây súng kia mang đến cho hắn chính là cái cảm giác rợn tóc gáy. Gã không nghi ngở cây súng trên tay tên đàn ông bảo vệ cô gái kia là giả, bởi mùi đạn nổ còn rất nồng ở đầu súng. Làm trong nghề này nếu không có ngũ quan nhạy cảm thì e rằng hắn đã sớm bỏ mạng rồi. Gã không ngờ một cô gái trông yếu ớt nhỏ bé như vậy nhưng lại khủng bố tới mức này. E rằng cô gái này lai lịch không đơn giản, cũng may hắn vẫn chưa làm gì quá quắt, nếu không hôm nay chắc chắn sẽ chẳng vẹn toàn trở về rồi. Gã cười lấy lòng, lên tiếng:

- Bà cô à, con biết sai rồi! Giờ con mang tiền cút đây. À, con nhất định sẽ hoàn trả cho bà cô một nửa, cô đừng tính toán tới thằng nhãi bồng bột như con nhé!_Tôi gật đầu với Quý, hắn liền bỏ súng xuống, thế là gã đại ca dẫn theo đám đàn em, còn khiêng luôn gã bị đạp nằm chết dẫm dưới đất cun cút chuồn đi bằng sạch.

Gã đại ca chạy khỏi con hẻm mà lông tơ trên người còn dựng hết cả lên. Cái gã bị đạp ngã căm hận ôm bụng trách móc gã đại ca:

- Đại ca, chúng ta nhiều người như vậy mà còn phải sợ con nhãi ranh vắt mũi chưa sạch sao?

- Thằng ngu, mày không thấy bọn nó có súng à?_Gã đại ca tát thẳng một cái vào mặt tên to con vừa bị đạp kia. Gã căm hận đáp:

- Bọn nhãi ranh đó lấy đâu ra súng thật, chỉ là cây súng giả để hù người mà thôi, anh thế mà lại sợ chúng nó…

- Mày cứ thử đứng đấy để cây súng đó dí vào đầu mày mới biết được, đó là đồ thật 100% đấy, súng giảm thanh, loại thông dụng nhất. Mày nghĩ làm sao mà tao lại được làm đại ca, đó là vì tao từng được thấy và được sờ vào súng thật rồi thằng ngu ạ! Nếu mày giỏi thì mày quay lại để cho bọn nó thử súng đi. Đến khi mày phân biệt được súng thật với súng giả thì đến lúc đó mày cũng xuống chầu Diêm Vương rồi.

Cãi nhau mấy câu, bọn chúng liền nhanh chóng kéo nhau rời đi. Quay trở lại hiện trường vụ việc, Thanh đưa một cánh tay ra, cô gái kia liền lập tức túm lấy, loạng choạng đứng dậy. Cúi đầu che đi vết bầm tím trên gương mặt, cô gái lí nhí nói:

- Cảm ơn cậu, mình tên Nhi! Mình…sau này mình nhất định sẽ trả tiền cho cậu, không thiếu nợ cậu đâu._Tôi nghe thế chỉ lạnh lùng đáp:

- Không cần, tôi nợ cô một lời cảm ơn về vụ lần trước. Chúng ta sau này không ai nợ ai._Tôi nói xong, đang định quay người đi thì đột nhiên nhớ ra chuyện cần dặn, cho nên nán lại, nhắc nhở:

- À đúng rồi, lần sau đừng dính vào bọn đấy nữa, lũ chúng nó cặn bã lắm, cô còn đi học, không dây được với chúng nó đâu. Còn chuyện hôm nay hãy quên đi, kín miệng một chút nếu còn muốn yên ổn._Nói rồi, tôi không chờ cô bạn tên Nhi đó hó hé thêm câu nào liền bỏ vào nhà luôn.

Nhi nhìn theo bóng dáng cô vào nhà, không hiểu sao trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Một chút cảm động len lỏi trong tim, lúc này cô ấy phát hiện cô bạn nhà bên (Thanh) thật ra dù lạnh lùng nhưng rất tốt tính. Cô không những không nhiều chuyện, khi nhìn thấy những chuyện như vậy còn không kì thị Nhi mà còn giúp cô ấy giải quyết rắc rối. Thế là Nhi quyết định muốn làm bạn với cô gái kia kể từ giây phút ấy, bất kể bên cạnh cô nguy hiểm thế nào. Chuyện này Thanh không biết, cô còn đang mải tưởng thuật lại mọi chuyện cho Thư nghe.

Tôi vừa vào trong, Thư đã giơ ngón tay cái lên, cười toe toét với tôi:

- Ngầu lắm nhá!_Sau đó nhỏ còn học điệu bộ của tôi, lôi thẻ ngân hàng ra, kẹp giữa hai ngón tay, đưa về phía trước, nhại lại theo lời tôi đã nói với lũ đầu gấu kia:

- Trong này đủ năm mươi triệu, mật mã là năm con số không. Chúng tôi đã thanh toán sòng phẳng, tốt nhất anh nên biết điều một chút, lần sau đừng tìm đến chỗ này nữa, nếu không anh cũng không đủ thọ để hưởng số tiền này đâu. Biến đi! Oa, sao tao không phát hiện bên cạnh mình có đại gia vậy nhỉ?_Thư nháy mắt với tôi. Tôi đẩy người nhỏ, than thở:

- Mẹ nó, tiền tiêu vặt tao tiết kiệm ba tháng cộng với số tiền lộ phí mà ông ngoại cho mới có đấy, đang tiếc đứt cả ruột đây.

- Thế sao mày giúp nó (ý nói Nhi)?

- Mạng của tao còn hơn số tiền này, dẫu sao cũng gọi là trả nợ mà thôi, sòng phẳng một chút, sau này bớt phiền phức. Tao đặc biệt không thích thiếu nợ người ta.

- Rồi, em biết chị sòng phẳng rồi. Vào tắm rửa đi, tao để nước cho mày rồi. Chờ một chút, tao vào bếp nấu mấy món rồi bọn mình ăn.

- Ok, yêu nạ!_Tôi chu môi thơm gió với Thư một cái rồi đi lấy quần áo, nhanh chóng bay vèo vào trong nhà tắm.

Tối hôm đó, sau khi đã trút được gánh nặng, tôi ngủ khá là ngon. Đến nửa đêm, điện bỗng nhiên tắt ngóm, tôi có chút giật mình. Bởi vì tôi sợ tối nên không dám tắt hết điện mà vẫn còn một ngọn đèn ngủ được bật suốt đêm. Tôi mở choàng mắt ra, phát hiện không gian xung quanh tối om, giơ tay cũng không thấy rõ năm ngón. Hơn nữa, tôi bỗng nhiên nghe được tiếng động rất nhẹ, rất nhẹ. Bởi vì bao lâu nay đều nằm trong vòng nguy hiểm nên hoàn cảnh đã tôi luyện cho tôi giác quan khá nhạy bén. Người này bước chân nhẹ nhàng, trọng lượng ắt không lớn, chắc là một người gầy nhỏ hoặc là một người phụ nữ, nhưng không phải là cao thủ. Bởi nếu là cao thủ như đội Vô Ảnh thì bước chân rất nhẹ, tôi nhất định sẽ không nghe ra. Hơn nữa, người này đã vào được đến đây e rằng cũng là người quen, cũng không có đe dọa đến an toàn của tôi, vì vậy không cần quá đề phòng. Bỗng nhiên “vút” một tiếng, không khí như bị chẻ làm đôi, trong không gian tối như mực, một bóng đen nhanh nhẹn di chuyển. Bởi vì không thấy gì nên tôi chỉ có thể dựa vào năm giác quan của mình mà phán đoán phương hướng ra đòn của đối phương.

Quần nhau một lúc, cổ tôi đột nhiên bị một bàn tay túm lấy. Người nọ không cố gắng bóp cổ tôi mà lại ép tôi nằm xuống giường, hai chân tôi bị chân của người nọ khóa lại một cách điêu luyện khiến tôi không giẫy được, hai tay bị túm sau lưng. Cổ được thả ra, trong không gian vang lên tiếng “tách” như tiếng bắn tay, điện được mở lại. Tôi theo phản xạ có điều kiện mà khẽ nhíu mày, đến khi quen dần với ánh sáng mới bình tĩnh quan sát người trước mặt. Xuất hiện trước mắt tôi bây giờ là một dáng người nhỏ nhắn, bởi vì mặc bộ đồ đen bóng bó sát mà làm lộ ra ba vòng gần như đạt chuẩn thân hình đồng hồ cát. Người nọ là phụ nữ để tóc xoăn gợn sóng xõa ra, đội một chiếc mũ lưỡi chai đen che gần hết gương mặt, đôi môi đầy đặn đỏ mọng khẽ nhếch để lộ lúm đồng tiền bên trái trông vô cùng hấp dẫn. Người này…người này…

- Mẹ!_Tôi reo lên khi đột nhiên phát hiện ra người bất thình lình xuất hiện là mẹ Nguyệt. Mẹ thả tôi ra, tháo mũ tùy tiện ném lên bàn, nhìn tôi nhướn mày thắc mắc:

- Mẹ thấy con hình như không bất ngờ lắm nhỉ?

- Hì, con biết người qua được vòng bảo vệ của Vô Ảnh không phải kì phùng địch thủ thì cũng là người quen mà. Chỉ là con không đoán được là mẹ thôi._Tôi cười toe toét giải thích. Mẹ Nguyệt có vẻ khá hài lòng đáp:

- Ừm, lại thông minh lên rồi._Tôi được khen cảm thấy vô cùng vui vẻ, liền sán đến gần mẹ, nịnh nọt:

- Mới mấy tháng không gặp mẹ ngày càng đẹp ra đấy. Chẹp chẹp, nhìn cái thân hình đồng hồ cát này này, mẹ khiến cho biết bao thiếu nữ ghen tức có biết không hả mẹ?

- Con thì không có hả? Dáng con đẹp như vậy mà suốt ngày ăn mặc xuề xòa như bà có chửa, xem có phí của giời không cơ chứ? Bla…bla…_Mẹ Nguyệt đang định càm ràm trách mắng tôi mấy câu thì vị cứu tinh của tôi xuất hiện. Thư mắt nhắm mắt mở khẽ vò mái tóc rối bời của mình bước sang phòng tôi, mơ màng hỏi:

- Mấy giờ rồi mà mày còn phát bệnh hả con kia? Mày có định cho người khác ngủ nữa không? Ồn chết đi được!_Bỗng nhiên mắt nhỏ trợn lên, cà lăm không lên lời- Cô…cô…cô…

- Đừng cứ “cô” mãi thế, muộn rồi, đi ngủ đi, mai không phải mấy đứa còn có tiết sao?_Mẹ Nguyệt rộng lượng phẩy tay. Thư như được ân xá, chạy trối chết về phòng. Tôi liền lôi trong tủ quần áo ra một chiếc gối dự phòng đặt lên giường, nói:

- Mẹ đến muộn vậy? Hôm nay con ngủ với mẹ nhé!_Tôi còn đang muốn nghe ngóng xem rốt cuộc “ngọn gió thần kì” nào đã đưa “vị thần” này đến đây nữa.

Mẹ Nguyệt không phải là người kén cá chọn canh, lại có bệnh thích sạch sẽ như Bảo. Mẹ mở tủ quần áo của tôi ra, lấy mấy bộ quần áo ngủ mới toanh mà tôi chưa dùng đến đem đi thay, làm vệ sinh cá nhân xong mới lên giường. Mẹ vừa lên giường tôi đã sán lại, tò mò hỏi:

- Mẹ này…sao…hôm nay mẹ đến đây muộn thế ạ?

- Bố con nó dẫn nhau đi công tác ở Đà Nẵng, vứt bà già này ở nhà một mình. Con không biết ở cái nhà đó một mình lạnh lẽo cô đơn thế nào đâu…Haizz, thật là, lấy chồng cũng chỉ để trưng bày thôi mà. Tội nghiệp bà già này biết bao…bla…bla…_Tôi nghe mẹ cảm thán chỉ biết gãi đầu gãi tai. Bà mẹ chồng của tôi bao nhiêu năm thì cái tính trẻ con vẫn không đổi được, tôi cũng hết cách. Cũng không hiểu sao ba Kỳ lại chịu được mẹ Nguyệt bao nhiêu năm như vậy nhỉ?

- Vậy mẹ để Thiên Vy ở nhà một mình đấy ạ?_Chờ mẹ ca thán xong, tôi liền hỏi. Mẹ Nguyệt nghe vậy giận dữ phản bác:

- Cái gì mà mẹ để nó ở nhà một mình, nó để mẹ ở nhà một mình mới đúng. Sau khi hai bố con thằng Bảo đi công tác, nó cũng mua vé máy bay đi tìm tình yêu tình báo của nó rồi, làm sao nghĩ cho người mẹ như bà già này chứ?_Giọng mẹ đầy sự ấm ức, e rằng tôi mà không xoa dịu là lửa cũng lây sang tôi luôn mất. Tôi dịu giọng giải thích:

- Được rồi mẹ à, người trẻ tuổi khó tránh khỏi nông nổi. Mẹ đừng một câu “bà già này”, hai câu “bà già nọ” nữa, mẹ còn trẻ hơn gái đôi mươi thế này, ai dám nói mẹ già con sẽ vả vào mồm nó. Không ai ở cùng mẹ thì mẹ cứ đến đây với con, con cầu còn không được này.

- Cô đừng có dẻo miệng nữa. Tôi đến là để giám sát tiến độ của cô đấy.

- Mẹ yên tâm ạ, thành phố S sắp bị con nắm trong tay rồi. Lão đại của Hắc Hổ tưởng thế nào, hóa ra cũng chỉ là một gã háo sắc bị vợ cắm sừng mà thôi. Con tặng cho gã một em chân dài là lão phê luôn đến sáng rồi, hôm sau để cho lão bắt quả tang vợ mình lang chạ với thằng khác, thằng đó cũng chẳng phải dạng vừa gì, vừa hay cho con một cái cớ để trừ khử lão._Mẹ Nguyệt nghe tôi kể công thì dí ngón cái vào mặt tôi:

- Chị cũng thất đức quá, ai lại đi phá hoại cuộc sống gia đình của người ta như thế._Tôi vội vàng lên tiếng thanh minh:

- Con không có thất đức đâu nhé! Nếu cái gia đình đó không có lỗ hổng để người khác đào góc tường thì con muốn phá cũng chẳng phá nổi đâu. Mẹ nghĩ mà xem, lão chồng háo sắc đã đành, lại còn vũ phu với ngoại tình, phạm phải lỗi lầm không thể tha thứ được của đàn ông. Còn mụ vợ thì lẳng lơ đ* điếm, thích “ông ăn chả bà ăn nem”, đến cuối cùng mới thành ra cái cục diện đó chứ. Với lại cái gia đình đó vốn dĩ từ lâu cũng chỉ là cái vỏ bọc để duy trì sự giả dối mà thôi, nếu không dứt khoát được thì chỉ có thể trở thành điểm yếu trí mạng mà thôi.

Đối với tôi, nếu gia đình từ lâu đã không còn là một gia đình đúng nghĩa thì tốt nhất là đường ai nấy đi thôi. Dù lúc đầu có yêu nhau nhiều thế nào mà sau đó phải chịu đựng nhiều tổn thương và giày vò như vậy thì thà cứ dứt khoát buông tay đi để được giải thoát. Cuộc sống hôn nhân nói đơn giản thì chẳng đơn giản chút nào, nhưng nó cũng không phức tạp như tình yêu. Nó giống như một cái lồng giam với các thanh sắt, chỉ là một căn phòng đơn giản nếu không được cả hai bên góp sức trang trí. Dần dà nó sẽ trở nên tù túng, hiu quạnh và bóp chết thứ tình yêu tươi đẹp ban đầu. Dẫu ban đầu hi vọng bao nhiêu vào cuộc hôn nhân đó, nhưng khi đối mặt với sự thực nghiệt ngã, tình yêu cũng có thể ngã quỵ. Gia đình này vốn đã tan vỡ từ lâu rồi, tôi chỉ làm cho hai người trong cuộc nhìn rõ hơn hiện thực phũ phàng để có một quyết định đúng đắn mà thôi.

- Được rồi, mẹ cũng không trách con, sống trong xã hội “đen ăn đen”, con không sai! Đã biết nói thế nào với thằng Bảo chưa? Dạo gần đây dù nó bận nhưng nó vẫn nhớ con lắm đấy. Tuy nhiên, con trai mẹ là một đứa rất nhạy bén, nói thử xem dạo này nó có làm chuyện gì lạ lùng không?

- Ý mẹ là…anh ấy không liên lạc cho con?_Mẹ Nguyệt nghe vậy nhíu mày, giọng lại như cười trên nỗi đau của người khác vậy:

- Chúc mừng con, có thể nó đã phát hiện ra rồi cũng nên! Nó đi công tác mà không gọi điện cho con sao?_Tôi nghe vậy miệng méo xẹo, mặt nghệt ra, khẽ lắc đầu. Mẹ Nguyệt có vẻ thông cảm:

- Không sao đâu! Nó mới chỉ không gọi điện chứ vẫn chưa ba mặt một lời là biết nó còn thương con, cũng không giận lắm đâu, không phải lo!

- Anh ấy không để ý đến con, lạnh nhạt với con có khác gì coi con là người dưng đâu. Không được, mẹ nói xem con phải làm sao để anh ấy không giận nữa?_Mẹ Nguyệt vốn chẳng coi trọng chuyện dỗ dành người đàn ông của mình này. Với kinh nghiệm là một người đi trước, mẹ nghiêm túc truyền thụ lại kinh nghiệm cho tôi:

- Chuyện này có gì mà khó. Cho con biết một bí mật, đàn ông nhà họ Vũ là thiên hạ vô địch chiều vợ đấy. Thằng Bảo nó đã xác định con là người vợ được nó thật tâm mong mỏi muốn cưới về, nó không chiều con thì chiều ai. Mấy tên đàn ông này cũng chẳng khó dỗ lắm đâu, chỉ cần có tâm dỗ thì ắt sẽ dỗ được thôi. Nghe nhé, vào sinh nhật sắp tới của thằng Bảo, con…bla…bla…

Mặt tôi sau khi nghe xong ý kiến của mẹ Nguyệt đã tối đi rất nhiều. Tôi lo lắng hỏi:

- Như vậy liệu…liệu có ổn không ạ?

- Chẹp, không tin tưởng nhau gì cả. Có phải con cũng nghĩ đến cách này không? Nếu đã nghĩ đến thì triển luôn đi, do dự làm gì. Con mà cứ do dự để khi lửa giận thật sự bộc phát rồi thì muốn dập cũng khó mà dập nhanh được.

- Vậy…cứ quyết vậy đi._Tôi đáp, nhưng trong lòng còn băn khoăn và lo lắng rất nhiều.

Mấy ngày tiếp theo có mẹ Nguyệt làm trợ thủ, tiến độ của tôi nhanh hơn rất nhiều. Mẹ chờ đến khi tôi đã giải quyết xong cục diện rối rắm của thành phố S thì mới trở về. Tôi dù đắn đo trong lòng nhưng được mẹ Nguyệt khuyên nên quyết định theo tới cùng. Vì vậy, trước khi đến sinh nhật của Bảo một ngày, tôi đã lôi Thư đi dạo phố. Về mua cái gì, chờ đến lúc sinh nhật của Bảo thì sẽ rõ thôi mà. Vào ngày sinh nhật hắn, tôi bắt chuyến xe trở lại thành phố H, mọi kế hoạch đều được lên chi tiết bởi tôi và mẹ Nguyệt, người thực hiện sẽ là bà và Thư. Tôi trở lại căn nhà đã lâu không về, căn nhà mà gia đình tôi đã ở. Nơi đây bám đầy bụi mặc dù mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn như ngày nào. Tôi cô độc đi khắp gian nhà, ngắm qua từng ngõ ngách một, sau đó liền xắn tay áo lên dọn dẹp. Tôi phải lưu giữ lại kỉ niệm đẹp nhất về gia đình của tôi.

Đôi lúc làm việc cũng có thể tiêu sầu, dọn dẹp một lúc tôi cảm thấy đời tương sáng. Tương lai còn rất dài, việc gì ta phải phí hoài vài phút để buồn bực, như vậy sẽ khiến mình nhanh già lắm. Làm xong mọi việc, tôi mở laptop, vừa tranh thủ làm bài tập vừa đợi điện thoại của Bảo. Quả nhiên nửa tiếng sau có một cuộc gọi đến, người gọi đến còn ai vào đây ngoài ông chồng yêu dấu của tôi chứ. Tôi hắng giọng một cái lấy tự tin rồi mới nghe:

- Alo, em đang bận, anh có gì thì nói nhanh lên!

- Bận gì?_Giọng hắn trở nên rất lạnh lùng xa cách làm tim tôi đánh cái “thịch” đầy hoảng hốt. Tôi cố giả vờ trấn định, tiếp tục nói:

- Em bận ôn bài, sắp thi cuối kì rồi, không có thời gian!

- Thật sao?_Thậm chí tôi đã nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi ken két phát ra qua loa điện thoại rồi. Khổ không sao kể xiết, tôi đáp:

- Giọng anh như thế là sao? Chất vấn em? Anh chỉ gọi để chất vấn em thôi à? Vâng, em bận thật, không chỉ bận học mà còn bận những việc khác, anh muốn biết không em kể hết cho nghe này. Mà cho dù em có bận thế nào thì cũng làm sao bằng cái người ở xa tít xa tắp kia, mấy tháng không có lấy một cuộc điện thoại, ngay cả đi công tác em cũng chỉ được thông báo qua mẹ._Đến nước này, tôi chỉ có phát huy cái tính giận ngược lại của con gái may ra mới có tỷ lệ thắng thôi. Bảo ở đầu dây bên kia im lặng thật lâu, lâu đến mức tôi tưởng hắn cúp máy rồi hắn mới lên tiếng:

- Anh chỉ muốn hỏi hôm nay em có thời gian để về thành phố S một chuyến không?

- Em đã nói em rất bận rồi, làm gì có thời gian về chứ? Hôm nay là dịp gì à?_Tôi giả ngây giả ngô hỏi.

- Không có gì, em cứ tiếp tục bận đi._Chẹp chẹp, cái giọng này nghe ra sao cứ thấy làm nũng kiểu gì ấy nhỉ? Không lẽ là dỗi đấy hả? Tôi cố nén cười, hờ hững đáp:

- Ừ, vậy thôi, bây giờ ở thư viện không cho dùng điện thoại, em cúp đây!

Bảo nghe thấy tiếng cúp cái “rụp” đầy dứt khoát của cô, trong lòng vô cùng phiền muộn thở dài. Mới chỉ hơn hai tháng thôi, họ như thế nào mà lại cách xa nhau như vậy, anh thậm chí còn cảm giác được lá chắn vô hình đang dần xuất hiện giữa họ. Nghĩ lại anh bất chợt lại hoảng hốt. Đi đến được ngày hôm nay nào có dễ gì, cô gái anh khó khăn lắm mới rước về được sau khi bị anh bỏ mặc một thời gian dường như đang ngày càng rời xa anh. Anh sợ hãi cái cảm giác chơi vơi lúc mất đi cô, cái cảm giác lạc lõng không nói lên lời ấy khiến anh đau đớn vô cùng. Anh biết chứ, biết tất cả những gì cô làm vào thời gian này. Anh đang đợi, đợi cô chính miệng giải thích với mình, bởi lòng tự tôn không cho phép anh mở lời trước. Nhưng anh lại không phát hiện ra, cái lòng tự tôn chết tiệt đó khiến cô hiểu lầm rằng anh lạnh nhạt với cô. Và thế là cục diện rắc rối ngày hôm nay được hình thành. Hôm nay là sinh nhật anh, anh rất mong có thể đón cái sinh nhật đầu tiên có cô làm vợ cùng với cô gái ấy. Tuy nhiên, đến cuối cùng anh đã làm cái gì vậy chứ?

Cúp điện thoại, anh cảm thấy chơi vơi, anh muốn đi tìm cô. Anh muốn giải thích cái gì đó với cô, dù không giải thích thì chí ít được thấy cô anh mới có cảm giác an toàn. Khi anh vội vã chạy ra ngoài va phải bà Nguyệt vừa trở về. Bà vội kéo cậu con trai mặt nhăn mày nhó đang hoảng hốt muốn rời đi lại, hỏi:

- Con trai à, có ai đốt mông con sao mà con chạy nhanh thế?

- Mẹ, hôm nay hủy tiệc sinh nhật đi!

- Vì sao chứ?_Bà Nguyệt lo lắng. Nếu hôm nay không mở tiệc cũng được, nhưng trông bộ dạng vội vã này của cậu con trai e rằng có việc lớn cần làm. Phải hỏi cho ra nhẽ để còn tính kế sách khác, không thể để Hoài Thanh thất bại được.

- Con phải đi tìm vợ con. Con vừa gọi điện cho cô ấy, hình như cô ấy giận con rồi mẹ ạ! Không biết có phải có thằng nào nói nhăng nói cuối gì với cô ấy về con không nữa._Bà Nguyệt nghe thế thở dài một hơi, kéo cậu con trai vào nhà, ấn ngồi lên ghế, bình tĩnh nói:

- Con trai, con thiếu tin tưởng về vợ con thế ư? Con chưa tận mắt nhìn thấy mà dám phán đoán nó có người khác sao?

- Con…con…không phải là không tin cô ấy. Con…chỉ không tin vào bản thân thôi. Mẹ cũng biết trước giờ cô ấy không thích con, trong tình cảm ai yêu trước thì người đó thua. Khó khăn lắm con mới làm cho cô ấy quay đầu, con không muốn có bất trắc._Bảo buồn bã nói.

- Bảo, con không thể nói như vậy được. Nếu đã là yêu thì không quan trọng thắng thua. Nếu con yêu người ta, chính là con cam tâm tình nguyện thua, thua là để đặt cược vào tình cảm của đối phương. Vậy thì con băn khoăn cái gì khi cái giá con đặt cược đã tìm được đáp án mà con mong muốn? Con phải hiểu, không có cô gái nào chấp nhận sống chung với người mà mình không yêu. Nếu có, đó không gọi là tình yêu, đó chỉ là những thứ giả dối thôi._Bà Nguyệt chậm rãi giảng giải cho cậu con trai đang bị che mắt bởi tình yêu- Nhưng cái Thanh nó đã chấp nhận lấy con, con dùng trái tim mình cảm nhận xem nó lấy con là vì cái gì?

Cô gái đó, nếu chấp nhận lấy anh vì tiền thì ngay từ đầu cô đã đồng ý rồi, chứ không để anh ba lần bốn lượt theo đuổi, sau đó lại biến mất giữa biển người, để anh cực khổ tìm kiếm. Cô gái đó, mãi mãi là nỗi tự ti trong lòng anh. Trong lúc anh đang suy ngẫm mọi lời khuyên nhủ của mẹ, mẹ anh vẫn chưa dừng lại:

- Có phải…con đã biết những chuyện mà Thanh nó đã làm trong thời gian qua?_Anh nghe vậy khẽ gật đầu. Bà Nguyệt thở dài hỏi:

- Vậy sao con không hỏi? Nếu con hỏi mẹ tin nó sẽ kể hết với con._Với câu trả lời này anh chọn im lặng, bởi anh không biết trả lời thế nào. Lúc anh biết anh vô cùng giận dữ vì biết cô có bí mật giấu mình, nhưng lâu dần, chính anh mới phải tự hỏi tại sao mình lại không hỏi cô. Để đến bây giờ trong khi anh đã biết hết tất cả thì có lẽ chính anh mới là người sai, anh đã không sớm giải quyết vấn đề này.

- Mẹ…con giờ phải làm sao?

- Đừng lo lắng, bây giờ con đi tìm nó chẳng có ích gì cả. Hai đứa mới cãi nhau, để nó nguôi nguôi giận rồi đi giải thích, được không?_Đến nước này thì Bảo chọn nghe lời mẹ, ai bảo mẹ cũng là phụ nữ, chỉ có phụ nữ mới hiểu được phụ nữ mà thôi. Nếu mẹ nói cách này có hiểu quả với cô thì ắt sẽ có hiệu quả thôi. Nhưng anh lại không biết mình bị mẹ bán đi từ lâu rồi, ấy thế mà còn giúp mẹ mình đếm tiền mới sợ chứ.

------------------------------Hết chương 26-----------------------------