Đôi Mắt Cháy Bỏng

Chương 14




Ngày thi đại học ngày một cận kề, giáo viên cũng ngày càng khắt khe với học sinh trong việc học hành và bám sát sao chương trình học hơn, bao giờ cũng đi lại trên hành lang để kiểm tra các lớp học vào giờ tự học buổi sáng, thành ra không còn ai dám đi học muộn.

Phố Bình Sơn cách trường học không xa, cho nên nếu Thẩm Sơ Ý đi học theo thời gian như thường lệ thì sẽ đến sớm hơn hầu hết học sinh khoảng mười phút.

Lúc cô đến trường, đám học sinh đang tất bật đi vào cổng trường, có người dừng chân trước cổng, hình như họ đang xem thông báo gì đó.

Đám học sinh xúm lại một cục bên cổng trường nên người khác khó lòng chen vào xem được, Thẩm Sơ Ý đoán chắc cũng không có chuyện gì lớn, buổi trưa tan học hẵng ra ngoài xem, thế là cô vừa ăn bánh bao chiên vừa vào cổng trường.
Đã một nửa học sinh có mặt tại lớp, một số đang ngồi lê đôi mách, một số đang tự học, một phần thì đang ăn sáng.

Nhìn thấy Thẩm Sơ Ý đi vào, tiếng nói chuyện trong lớp thoắt cái im bặt một cách kỳ lạ.

Mặc dù Thẩm Sơ Ý tinh ý nhận ra có điều bất thường nhưng cũng không suy nghĩ sâu xa, cho đến khi Phương Mạn xông vào lớp: "Ý Ý!"

Cô mỉm cười: "Có chuyện gì mà hớt ha hớt hải thế?"

Phương Mạn đã vọt tới: "Lương Tứ đến chưa?"

Thẩm Sơ Ý trả lời: "Chắc vào tiết chính cậu ấy mới đến."

Phương Mạn ra chiều đắn đo không biết có nên nói ra hay không.

Thẩm Sơ Ý chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Có chuyện gì thì cậu cứ nói thẳng đi."

Bấy giờ Phương Mạn mới chịu nói: "Cậu có biết thân thế của Lương Tứ không?"

Thẩm Sơ Ý: "Hả?"

Phương Mạn ngập ngừng cho hay: "Có người bảo cậu ấy là con riêng đấy!"
Thẩm Sơ Ý thình lình mở to mắt.

Bản thân cô cũng vừa mới biết chuyện này, tại sao người khác lại biết được?

Thẩm Sơ Ý còn chưa kịp nói gì thì cán sự bộ môn tiếng Anh vừa đến lớp cũng đi thẳng đến chỗ cô mà hỏi chuyện: "Ý Ý, tờ giấy dán trước cổng trường là thật hả?"

Lúc này trong lớp không có một tiếng bàn tán nào, ai nấy cũng không hẹn mà cùng nhìn về phía cô.

Trực giác mách bảo Thẩm Sơ Ý đã có chuyện không hay xảy ra.

Nghĩ đến "thông báo" mà mình đã bỏ lỡ sáng nay, cô không kịp nghĩ nhiều, chạy thẳng một mạch ra ngoài.

Phương Mạn đuổi theo, nhiều học sinh trong lớp cũng kéo nhau ra ngoài.

Hiện tại trước cổng trường đang tập trung rất đông, rõ ràng đã sắp vào giờ tự học buổi sáng mà cả đám vẫn không thể không nán chân tại đó, bàn tán xôn xao, tranh cãi nảy lửa.
Khi nhìn thấy nội dung trên tờ "thông báo", con ngươi của Thẩm Sơ Ý bất chợt co rút.

Tờ giấy A4 không ghi bất cứ câu từ gì dư thừa, chỉ có một dòng chữ to màu đỏ rực gây nhức mắt người nhìn: Lương Tứ là con riêng!

"Ai dán vậy?"

"Có thật không?"

"Ai mà biết, tớ vừa lên trường đã thấy rồi, hình như được dán đến tận bây giờ đấy."

"Nhìn Lương Tứ có giống vậy đâu, tớ thấy con người cậu ấy tử tế lắm mà, chắc không phải vậy đâu nhỉ?"

Với tư cách là người đứng xem, ngay cả Thẩm Sơ Ý cũng thầm khó chịu khi nghe những lời đàm tiếu ấy, thế thì cô chẳng biết tâm trạng của Lương Tứ sẽ thế nào khi chính tai nghe thấy nữa.

Nếu như cuộc sống của Lương Tứ an ổn thì anh đã chẳng bỏ nhà ra đi, chuyển đến thành phố Ninh sống rồi.

Phương Mạn thì thầm: "Ý Ý, phải làm sao đây?"

Thẩm Sơ Ý chẳng nói chẳng rằng, tiến lên xé toạc tờ giấy, dùng móng tay cào xé cả phần vụn li ti còn dính ở dưới.

Trong thoáng chốc, bầu không khí nơi cổng trường học yên lặng như tờ.

Vị trí dán giấy khá cao, Thẩm Sơ Ý định với tay lên cào, Phương Mạn nhìn bóng lưng mong manh của cô, bảo: "Tớ giúp cậu!"

Có người lên tiếng: "Sao lại xé?"

"Chột dạ chứ gì?"

"Cậu ấy đang cặp kè với Lương Tứ mà, quên rồi sao?"

Thẩm Sơ Ý là học sinh xuất sắc được thầy cô ưu ái, cho dù có người gai mắt cô đến đâu thì cũng không dám nói thêm gì, chẳng mấy chốc đã có một số người tản đi.

Còn một phút nữa là đến giờ tự học buổi sáng, lúc này Tiêu Tinh Hà mới thong dong đến trường: "Làm gì thế? Làm gì thế? Cả đám xúm lại ở đây làm gì thế?"

Thấy tờ giấy Thẩm Sơ Ý đang cầm trong tay, cậu ấy hỏi: "Cậu đổi nghề làm phát tờ rơi hả?"

Phương Mạn trừng mắt với Tiêu Tinh Hà.

Thấy cậu ấy đã đến, Thẩm Sơ Ý sực nhớ ra một chuyện: "Tiêu Tinh Hà, cậu có mang điện thoại theo không? Bảo Lương Tứ hôm nay đừng đi học."

Tiêu Tinh Hà chẳng hiểu lý do vì sao cô lại làm vậy: "Sao thế?"

Phương Mạn: "Bảo gọi thì gọi đi, nói nhiều thế!"

Tiêu Tinh Hà:???

Sao cả hai cô gái này đều kỳ quặc thế này?

Đương nhiên lúc về lớp cùng hai người, Thẩm Sơ Ý đã đến trễ hai phút. Song, chủ nhiệm lớp là thầy Vương chỉ nhắc nhở một câu cho có chứ không quở trách gì cô.

...

Giờ tự học buổi sáng đã kết thúc, lúc biết được chân tướng sự việc đã diễn ra vào sáng sớm hôm nay, Tiêu Tinh Hà vỗ bàn: "Mẹ nó, ai làm vậy!"

Vốn dĩ Thẩm Sơ Ý định xé luôn tờ giấy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô thấy giao cho Lương Tứ sẽ tốt hơn nên chỉ vo tròn thành một cục rồi nhét vào trong túi.

Học sinh lớp khác kéo qua hành lang ngoài lớp 12/1 đông như mắc cửi, có đứa con trai không sợ trời, không sợ đất đẩy cửa sổ ra hỏi thẳng.

Tiêu Tinh Hà ném luôn một cuốn sách về phía cậu ta: "Liên quan gì tới mấy cậu? Bộ Lương Tứ ăn cơm nhà mấy cậu hay gì? Tò mò thế thì sao không làm thám tử luôn đi!"

Thế là mấy người tụm năm tụm bảy ngoài kia chạy mất dạng.

Tiêu Tinh Hà tung ta tung tăng đi nhặt sách.

Lúc Thẩm Sơ Ý đến nhà vệ sinh, tất cả học sinh lớp khác đang ở ngoài hành lang đều dõi nhìn theo cô.

Một đứa con trai nhìn cô chằm chằm, không kìm được mà tọc mạch: "Thẩm Sơ Ý, tờ giấy được dán trên cổng trường có phải là thật không thế?"

Câu hỏi của cậu ta chứa đựng bảy phần tò mò, ba phần hả hê.

Đôi khi bọn con trai sẽ thể hiện sự đố kỵ của mình rất rõ, chẳng hạn như bây giờ vậy.

Lương Tứ chuyển đến trường trung học thành phố Ninh mới có vài ba tháng ngắn ngủi mà lại nhanh chóng trở thành trung tâm của sự chú ý, nổi trội trên nhiều khía cạnh nên đã trở thành đối tượng thầm mến của hầu hết nữ sinh.

Bây giờ anh không có ở đây, đương nhiên Thẩm Sơ Ý đang sống cùng anh sẽ bị gặng hỏi.

Trong vòng một tiếng đồng hồ ngắn ngủi, gần như tất cả mọi người đều biết được chuyện này vì tờ thông báo viết chữ to đúng được dán công khai trên cổng trường.

Có người đơn thuần vì muốn hóng hớt, tò mò không biết chuyện này có thật hay không thôi.

Bọn họ sẽ không bao giờ có suy nghĩ rằng, đi hỏi lung tung này kia khắp nơi vào thời điểm một chuyện chưa biết rõ thực hư, để rồi khiến nó bị lan truyền khắp nơi là chuyện đáng sợ cỡ nào.

"Tớ không tin."

"Nhìn là biết chơi khăm rồi."

"Giờ nói mới để ý Lương Tứ kiểu đột nhiên từ đâu chui ra ấy, trước đây tớ có nghe trường nào có ai đỉnh như vậy đâu."

"Tớ ghét mấy người làm kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình người khác lắm, nếu Lương Tứ thật sự là..."

"Ai hận Lương Tứ đến mức làm vậy luôn nhỉ? Có khi nào là con của người vợ cả làm không? Biết đâu người ta biết cậu ấy chuyển tới trường chúng ta học thì sao?"

Có kẻ ganh ghét đến mức lôi cả người ngoài cuộc vào: "Ơ kìa, Thẩm Sơ Ý, sao cậu lại đi chung với con trai của kẻ thứ ba thế?"

Thẩm Sơ Ý nhìn thẳng vào mắt kẻ đó: "Liên quan gì tới cậu?"

Đối phương phản bác: "Cậu không thấy ác..."

"Ác cái gì?" Lương Tứ xuất hiện ngay trước mắt bao người, ngau sau lưng Thẩm Sơ Ý, giống như trở thành hậu thuẫn vững chắc cho cô vậy.

Tên vừa thốt lên nơm nớp im bặt, không dám nói tiếp nữa.

Thẩm Sơ Ý nhíu mày: "Không phải tôi đã bảo Tiêu Tinh Hà nói cậu hôm nay đừng tới trường à?"

Nét mặt của Lương Tứ vẫn thản nhiên, như thể anh không phải nhân vật chính của trung tâm lời bàn tán vậy: "Con người tôi thích nổi loạn, không cho đến thì lại càng muốn đến."

Thẩm Sơ Ý: "..."

Bộ đây là lúc để nổi loạn chắc?

Cô dõi mắt nhìn xung quanh, có thể thấy thấp thoáng những ánh nhìn từ tòa nhà dạy học sang đây, Thẩm Sơ Ý không kiềm được khuyên nhủ: "Dù sao cậu cũng không cần nghe giảng, không cần đến trường, chứ mấy người kia ăn nói… khó nghe quá."

"Khó nghe thì khó nghe." Thật lòng Lương Tứ rất muốn vuốt tóc cô, cuối cùng anh vẫn kiềm chế nỗi lòng đang thôi thúc mình kia, cúi đầu mặt đối mặt với cô.

Anh nắm tay Thẩm Sơ Ý. Thấy móng tay cô đã được cắt ngắn gọn gàng, Lương Tứ cụp mắt, giọng nói dịu dàng của anh được gió thổi vào tai cô.

"Sao mà để một cô gái mong manh yếu đuối làm chúa cứu thế được chứ, đúng không?"



Trong lúc Lương Tứ và Thẩm Sơ Ý chưa về lớp, Tiêu Tinh Hà đứng trên bục giảng: "Lớp khác có thể ăn nói linh tinh, nhưng lớp chúng ta không ai được phép nhiều chuyện vô tội vạ như thế được!"

Bên dưới có người lí nhí nhỏ: "Nhưng lỡ là thật thì sao?"

"Lý Ngạn Cát, cậu không thích Lương Tứ thì cậu đừng nói chuyện với cậu ấy nữa là được." Tiêu Tinh Hà hỏi vặn lại: "Mà cho dù có là thật đi chăng nữa thì đó cũng là chuyện nhà người ta, cậu lấy lập trường gì mà phán xét hả?"

Bị chỉ đích danh, Lý Ngạn Cát có chút lúng túng.

Phương Mạn xen vào: "Huống chi chuyện này chuyện gì đã là thật! Nếu đó là tin đồn do kẻ xấu tung ra để đặt điều cậu ấy, lúc đó các cậu có chịu xin lỗi cậu ấy không?"

Nhìn thấy bóng người xuất hiện sau cánh cửa, Tiêu Tinh Hà đưa tay lên miệng làm động tác kéo khóa.

So với những lớp khác, học sinh lớp 12/1 chơi thân với Lương Tứ hơn, đôi lúc hỏi bài anh, anh thường giải đáp giúp, không hề tỏ ra ngạo mạn, ngó lơ chút nào, thế nên hầu như ai cũng không tin vào chuyện này.

Bọn họ cứ đinh ninh rằng lần này Lương Tứ có lẽ sẽ làm sáng tỏ tin đồn.

Tuy nhiên, Lương Tứ đã không giải thích.

Nhân vật chính của tin đồn đã xuất hiện nhưng lại không làm sáng tỏ. Sau ngày hôm nay, vấn đề chuyện này là thật hay chỉ là lời bịa đặt dường như đã được khẳng định.

Lương Tứ đi đến đâu, luôn có ánh nhìn dõi theo đến đấy.

Ngay cả Lâm Du Du ngày nào cũng qua lớp 12/1 "điểm danh" cũng bị kéo lại gặng hỏi: "Du Du, chuyện Lương Tứ có phải là thật không?"

"Hay cậu đừng theo đuổi cậu ta nữa." Chị em chơi chung với cô ta khuyên nhủ: "Mẹ của cậu ta là kẻ thứ ba kìa, trời đất ơi! Mẹ đã như thế thì chắc chắn thằng con cũng không phải hạng tốt lành gì đâu!"