Công việc của một hầu gái…là gì? Là chăm sóc từng bữa ăn, giấc ngủ, quần áo, cuộc sống sinh hoạt, sức khỏe của chủ nhân……
An Ninh đang lẩm bẩm lại quy tắc của hầu gái thì tiếng chuông điện thoại vang lên…
-Vâng tôi nghe…
-Cô qua đây ngay nhé An Ninh- Tiếng gọi của cậu Thiên Bảo.
Cô đẩy cửa bước vào căn phòng hoa lệ. Căn phòng pheo phong cách Châu Âu cổ với nội thất mạ vàng cao cấp…mọi thứ đều sáng loáng và toát len mùi thơm dịu nhẹ…
-Cô hơi chậm đó, An Ninh ah.
-Cậu chủ có gì cần căn dặn ạ?
-Vì chúc mừng cô thôi, chúc mừng cô đã trở thành người của Thiên Bảo này.-Cậu vừa nói vừa đưa cho cô một ly rượu.
-Thưa cậu, đây là trái với quy tắc làm việc, chúng tôi không được phép nhận bất cứ thứ gì có giá trị từ phía chủ nhân, càng không được phép uống rượu trong khi làm việc.
-Ồ….đừng cứng nhắc như thế, nó chỉ làm cô và tôi thấy mệt mỏi hơn thôi.
-Thưa cậu, quy tắc được đặt ra là để chúng tôi tuân theo, xin cậu đừng làm tôi khó xử.
Cậu Thiên Bảo tiến lại gần An Ninh, cậu ghé sát mặt mình vào gương mặt trắng mịn của cô…
-Cô biết là…cô rất đặc biệt không hả An Ninh.
An Ninh lùi lại, cố giữ vẻ bình tĩnh.
-Mong cậu chủ đừng đi quá giới hạn giữa người hầu và chủ nhân.
Cậu kéo cô vào gần mình hơn…cậu hít một hơi dài để hương thơm trên cơ thể An Ninh tràn ngập trong mũi…
-Nếu lúc sáng…anh cả mà chọn cô…chắc tôi sẽ đánh nhau với anh ấy để giành cô lại…cũng may..anh ấy không phải là một kẻ thích sắc đẹp…
Một lần nữa cô cố đẩy cậu ra….lần này cô kiên quyết và mãnh liệt hơn.
-Nếu lúc sáng, cậu cả chọn tôi, thì giờ đây chắc tôi không phải khó xử như vậy…mong cậu đừng khiến tôi khó xử.
Thiên Bảo buông cô ra….
-Thôi được, không đùa với cô nữa…dù sao tôi cũng không phải là kẻ thô bảo với ngừi mới. Dần dần rồi cô cũng phải cho tôi cái tôi muốn thôi…-Thiên Bảo cười gian sảo…
-cậu không có dặn dò gì, vậy tôi xin phép trở về phòng.
An Ninh định bước ra khỏi phòng thì bị Thiên Bảo gọi lại…
-Khoan đã…
Cậu vất lên mặt bàn một thẻ ATM và dăn An Ninh.
Tới cửa hàng ở trong thấm cart này, mang về cho tôi một vài bộ đồ ngủ, càng gợi cảm càng tốt….Cứ lấy số đo của cô làm chuẩn là được.
Cô cầm theo thẻ và cart bước ra khỏi phòng. Mặc dùng không hiểu cậu chủ của mình muốn gì nhưng đó là quy tắc….cô không được phép hỏi gì mà chỉ được phép làm theo mọi mệnh lệnh của chủ nhân mà thôi…
Hơn một giờ sau cô về tới nhà, lúc này mọi người đã đi nghỉ hết…hành lang dài cũng được bật ít đèn hơn……Cô đi men theo bên có ánh sáng để có thể nhìn rõ đường..đột nhiên, cánh cửa mở ra khiến An Ninh giật mình làm rơi túi đồ, mấy bộ đồ cũng từ đó mà rơi ra ngoài…
Nhìn thoe dáng An Ninh nhặt mấy bộ quần áo đó, cậu đứng tựa người vào tường…đó là cánh cửa phòng của cậu út…cậu đang lẳng lặng nhìn An Ninh….
-Xin lỗi vì đã làm cậu giật mình…chúc cậu ngủ ngon.
An Ninh toan định rời khỏi thì bị câu nói của cậu út gọi lại.
-Không ngờ hầu gái của anh hai lại nhanh nhẹn vậy…đã biết chuẩn bị cho mình những bộ đồ khiêu gợi ngay từ ngày đầu…Quả là không tồi.Lại còn là nhãn hiệu đắt tiền nữa…chắc chắn cái thẻ nằm đầu đó trong túi cô…là của anh Bảo.
Cô quay lại, định giải thích nhưng quy tắc vẫn là quy tắc…..cô không được phép làm như vậy.
-Xin cậu út đừng hiểu lầm, chúc cậu ngủ ngon.-Nói rồi cô đi thẳng.
Đây là lần thứ hai cô đụng mặt cậu út…cả hai lần đều không mấy tốt đẹp. Cậu út nổi tiếng khó tính, lại ít nói…cô nên cẩn thân mỗi khi gặp cậu ấy…không nên để cậu ấy hiểu nhầm bất cứ điều gì, như vậy sẽ rất bất lợi cho cô sau này.