An Ninh đứng trước cửa công ty Thiên Bảo, cô lưỡng lự một hồi lâu rồi cũng quyết định bước vào. Anh chàng thư ký hôm trước nhìn thấy An Ninh liền nồng nhiệt đón chào, anh ta là một người khá dễ chịu và rất cởi mở. Trong lúc chờ đợi Thiên Bảo tới, anh giới thiệu cho An Ninh về một số vấn đền liên quan đến lô hàng cũng như nguồn gốc của chúng, và cũng không quên trò chuyện đôi chút về bản thân anh và về ông chủ của mình.
-Cô An Ninh đây là thư ký đối tác đầu tiên mà giám đốc chịu hợp tác đấy. -Anh đặt trước mặt An Ninh một ly café nóng rồi tiếp tục.
-Mời cô, ở công ty này tôi là người pha café ngon nhất đấy.
An Ninh mỉn cười nhận lấy tách café ấm nóng từ tay cậu thư ký. Hơi ấm từ tách café giúp cô bớt căng thẳng hơn.
-Cảm ơn anh, café ngon lắm. Tôi vẫn chưa biết tên anh, vậy….
Cậu thư ký mỉn cười đặt tách cafe xuống rồi tiếp lời:
-Tôi là Hoài Nam, cứ gọi tôi là Nam là được rồi. Cô An Ninh qua Nhật được bao lâu rồi? hay cô sống bên đó từ nhỏ.
An Ninh giật mình khi nghe thấy câu hỏi đó của Hoài Nam.
-Tôi qua đó được một thời gian dài rồi nên cũng không nhớ là khi nào và bao lâu nữa.
Cậu Nam gật gù tỏ vẻ đã hiểu ra vấn đề, cậu lại quay trở về nhâm nhi ly cafe của mình, rồi chợt nghĩ ra điều gì đó nên anh lại hỏi.
-Không biết cô An Ninh có em gái hay chị gái không?
An Ninh cười rồi hỏi cậu….
-Tôi không có chị gái, tôi là con cả, dưới tôi có một em trai 18 tuổi và một em gái gần 6 tuổi. Nhưng…sao anh lại hỏi như vậy?
-Ah, tại vì lần đầu gặp cô, tôi đã thấy rất quen, cô giống người yêu giám đốc quá. Nhưng khi hỏi, anh ấy chẳng nói gì cả.
-Người yêu giám đốc?
-Vâng, giám đốc có để một bức ảnh trên bàn làm việc, người đó giống cô An Ninh lắm, chắc là người yêu của giám đốc, tôi chưa bao giờ nghe thấy anh ấy nhắc đến cô ấy, nhưng mà ảnh quý bức ảnh đó lắm.
An Ninh thoáng dao động, nhưng cũng không kém phần căng thẳng, cô không muốn ai biết về quá khứ giữa cô và cậu hai. Và cô cũng không muốn biết thêm điều gì về cậu. Cô cần giữ lửa hân trong người hơn là những điều khiến trái tim cô dao động.
Cậu đẩy cửa bước vào và không mấy ngỡ ngàng khi thấy An Ninh. Chưa bao giờ cô thấy giáng vẻ nghiêm túc và bận rộn của cậu, cậu dường như là một người khác trong công việc, một người phân biệt rõ ràng giữa chuyện tình cảm và chuyện cá nhân.
Cậu đưa An Ninh xuống kho hàng và đưa cho cô xem mẫu đơn hàng cùng những số liệu về thành phần cũng như đặc tính của từng mã hàng. An Ninh cũng mai ghi ghi chép chép, cô dần dần thấy thoải mái và quen hơn với công việc mà không còn nghĩ đến chuyện giữa hai người.
Sau khi xem xét kĩ càng từng kiện hàng, An Ninh cùng cậu hai trở về văn phòng hoàn thành nốt những thủ tục chuyển giao còn thiếu.
Bà bước vào tới bàn thư ký và được biết cậu đang bàn công chuyện với đối tác. Bà đành phải đợi cậu tại bàn phòng tiếp khách. Hoài Nam mang cho bà một ly café giúp bà làm ấm người và giết thời gian. Cậu ngồi xuống đối diện với bà và e dè hỏi:
-Bữa nay phu nhân tới thăm giám đốc hay có chuyện gì ạ?
Bà đặt tách trà xuống bàn.
-Tôi có hẹn với mấy người bạn, họ sẽ giới thiệu con gái họ cho Thiên Bảo. Đã đến lúc nó lấy vợ rồi. –Bà cười nhạt với vẻ kiêu hãnh của một người quyền lực.
Hoài Nam gật gù, anh đã biết trước điều đó, cậu nhìn về phía về phía phòng Thiên Bảo rồi nhìn xuống đồng hồ.
-Chắc cũng sắp xong rồi ạ, phu nhân có cần tôi thông báo với giám đốc không ạ?
Bà lắc đầu và muốn ngồi đợi cho đến lúc cậu xong việc. Bà thừa biết nếu báo cho cậu biết bà tới thì cậu sẽ lấy lý do này nọ để chống chế và từ chối đi với bà.
Công việc cũng đã hoàn thành kha khá, An Ninh xếp sắp tài liệu vào cặp rồi khoác áo xin phép cậu ra về.
-Vậy tôi sẽ soạn lại bản hợp đồng và thống nhất mọi thứ với giám đốc của tôi. Ngày mai, tôi sẽ fax lại cho anh mọt bản và ngày kia chúng ta sẽ chính thức ký hợp đồng.
Cậu gật đầu tán thành rồi ngập ngừng hỏi An Ninh:
-Chiều nay em có bận gì không An Ninh?
Cô ngạc nhiên khi cậu hỏi điều đó.
-Có chuyện gì vậy?
-Nếu em rảnh, anh có thể mời em bữa tối được không?
Cậu hơi cười khi thấy vẻ căng thẳng trên nét mặt An Ninh.
-Không có gì đâu, chỉ là mời đối tác đi dùng bữa thôi, Anh hứa là sẽ không động chạm gì đến chuyện của hai chúng mình cả, ok.
An Ninh thở nhẹ nhưng vẫn không hết khỏi nét căng thẳng, cô gật đầu đồng ý và làm ra vẻ tự nhiên nhất có thể.
Cậu mở cửa cho cô rồi đưa tay mời cô ra trước. Nhưng cô sững người cứng đơ khi nhìn thấy bà Lưu đang ngồi ở phòng tiếp khách.
Cậu tò mò ngó mặt ra, hai người sững người một lúc rồi An Ninh cũng quyết định bước ra. Cô lấy hết can đảm đi đến trước mặt Hoài Nam và cố tỏ vẻ không biết bà Lưu.
-Tôi đi trước, hẹn gặp lại anh vào ngày ký hợp đồng.
Hoài Nam bắt tay cô và không quên giới thiệu bà Lưu với An Ninh.
-Đây là Lưu phu nhân, mẹ của giám đốc chúng tôi.
An Ninh quay qua cúi chào bà một cách lịch sự rồi chỉ chờ bà gật đầu là cô có thể thoát ra khỏi nơi này ngay lập tức.
-Chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi nhỉ, tôi trông cô rất quen.
Giọng nói của bà Lưu khiến An Ninh hơi run. Đã hai năm rồi nhưng ám ảnh về những gì bà gây ra cho cô vẫn khiến cô run sợ.
-Không, đây là thư ký của công ty M- một công ty đối tác của con tại Nhật, Mẹ không biết cô ấy đâu.
Bà Lưu vẫn dùng ánh mắt nghi ngờ để nhìn An Ninh, nhưng bà sự nhớ ra điều gì đó liền quay qua nói với cậu hai:
-Tối nay mẹ đã hẹn bạn mẹ rồi, chúng ta đi thôi không muộn. Con phải chuẩn bị cho tốt đấy, con gái của cô ấy rất hợp với con. Bà khoác tay cậu hai ý muốn cậu đi ngay nhưng cậu bỏ tay bà ra rồi đứng về phía An Ninh.
-Hôm nay con không đi được, con phải dùng bữa với đối tác.
Bà đưa mắt nhìn An Ninh, ánh mắt nảy lửa và thù hằn của bà vẫn không khác gì hai năm về trước. Đối với bà, bà chỉ chấp nhận những cô gái mà bà đồng ý được tiếp cận con trai mình, bà luôn lo lắng những người phụ nữ đến với con trai mình đều vì mục đích vụ lợi.
-Không thể để hôm khác được sao con. Khó khắn lắm mẹ mới sắp xếp được lịch hẹn với cô ấy.
-Cô ấy ở trong nước, còn đối tác của con ở nước ngoài, vậy bên nào quan trong hơn?
-Chẳng lẽ vì không đi dùng bữa với họ mà họ không ký hợp đồng với con sao?-Bà Lưu quay qua nhìn An Ninh với ánh mắt đầy ẩn ý.
-Vậy chẳng lẽ con không đi với mẹ thì con sẽ không lấy được vợ sao?-Cậu cũng chẳng ngại mà nói lại.
Bà Lưu không kìm được cơn tức giận, bà quắc mắt nhìn An Ninh tỏ vẻ không thích.
-Thôi, anh đi với mẹ đi, chúng ta sẽ dùng bữa vào hôm ký hợp đồng cũng được.
-Đúng đấy giám đốc, hay để tôi mời cô ấy đi, giám đốc đi cùng phu nhân đi.
An Ninh nhìn cậu, cô hiểu cậu không muốn đi cùng bà chủ, từ trước đã vậy, mỗi lần cậu đi cùng bà, cậu đều nhờ An Ninh gọi điện rồi viện cớ đó mà chuồn. Nhưng giờ thì đã khác, cô không phải là hầu gái của cậu, cũng chẳng phải là cái gì của cậu vì vậy cô không nên xen vào cuộc sống của cậu.
Cuối cùng thì cậu đành cùng mẹ tới chỗ hẹn. Cậu ngoái lại nhìn An Ninh với vẻ luyến tiếc, bất chợt cậu dơ tay tai ra dấu hiệu gọi điện thoại, dấu hiệu mà cô đã quá quen thuộc. An Ninh chợt hiểu ra cậu hai muốn mình giúp, cô gật đầu rồi lặng nhìn cậu hai đi theo bà Lưu ra khỏi công ty.