Đôi Mắt Của Hầu Gái

Chương 43




An Ninh mở tung rèm để ánh nắng rọi vào căn phòng sang trọng. Đây là một khách sạn tầm cỡ mà ông tổng giám đốc chuẩn bị cho cô trong kỳ nghỉ. Hít một hơi thật dài sau một chuỗi những tháng ngày cắm đầu vào công việc và những bản hợp đồng. Một hơi thở dài, sâu và cực kỳ thoải mái. Căn phòng nằm ở khu riêng biệt của khách sạn, một nơi yên tĩnh với phong cảnh đẹp đầy hương hoa cỏ và ánh nắng thì tràn ngập. Từ giờ phút này, mọi công việc sẽ được gạt qua một bên, với số tiền cô tiết kiệm được trong nửa năm qua cô đã nghĩ ra cả đống công việc để có thể làm. Đầu tiên là kiếm cho mình vài bộ cánh tươm tất, cô đã chán ngấy với mấy bộ đồ công sở cứng nhắc và thô kệch. Dạo qua mấy cửa hàng thời trang, cô biết mình đã quá lỗi thời khi mặc những bộ đồ quê mùa này, thời gian qua, công việc đã chiếm hết thời gian của cô, cô đã quá ngược đãi bản thân để giờ đây nó trở thành như vậy.

-Kính chào quý khách.-Cô nhân viên tiệm làm tóc niềm nở khi thấy An Ninh bước vào.

An Ninh ngồi vào ghế, họ thả tóc cô ra sau khi quàng chiếc khăn qua người cô. Nó thật thẳng và dài, cô không nghĩ rằng nó lại dài như thế.

-Chị muốn cắt kiểu gì ạ?

-Cắt ngắn có được không?- An Ninh dè chừng hỏi người thợ cắt tóc.

-Tóc chị dài và thẳng như vậy *** đi thì rất phí đấy.

-Tôi muốn thay đổi một chút, tôi không muốn mình trông như một bà lão trước mắt nhân viên của mình.

-Chị có gương mặt khá xinh xắn, hơn nữa, đôi mắt của chị lại còn rất có hồn. Tóc ngắn sẽ rất hợp với chị, nhưng nhiều cô gái sẽ thấy tiếc sau khi cắt đi mái tóc dài của mình.

An Ninh cười tươi một cái rồi quay qua nói với người thợ.

-Tôi cũng sẽ tiếc lắm, nhưng mà tôi muốn đổi mới một chút, vậy nên…chị cứ cắt đi.

Cô nhân viên nhún vai một cái rồi quay qua cột đuôi tóc An Ninh lại. Tiếng lưỡi kéo sắc bén lướt qua sau gáy, cô có thể cảm nhận được tóc mình giờ đã đến đâu mà chưa cần nhìn vào gương. Chỉ 15 phút sau, một An Ninh hoàn toàn mới mẻ được trưng ra trước gương, trước mặt cô giờ là một AN Ninh 22 tuổi trẻ trung, năng động nhưng vẫn không kém phần lịch thiệp. Phần mái được cắt ngắn trên lông mày để lộ ra đôi mắt đẹp mê hồn, phần tóc được cắt ngắn chấm vai rồi làm xoăn hơi gợi song khá lạ. An Ninh tỏ vẻ rất ưng ý với mái tóc của mình, cô không thuộc tuýp người biết cách chăm chút cho tóc nên một mái tóc ngắn đơn giản sẽ giúp cô dễ chẵm sóc hơn.

-Kiểu tóc này rất hợp với chị, mắt của chị đẹp như vậy, chỉ cần thoa một chút phấn và son, trông chị sẽ rất đẹp.

An Ninh cảm cơn vì lời khen của cô nhân viên trước khi bước ra khỏi tiệm. Hương café thoảng qua cánh mũi khiến An Ninh ngây ngất, co ngó qua quán café bên cạnh và mua ngay cho mình một cốc. Vừa đi đường vừa nhâm nhi ly café nóng hổi trên tay, không khí se lạnh và hơi ẩm ướt của những ngày mưa thật khác lạ. Một cảm giác kỳ lạ khiến An Ninh sững người, cô có cảm giác như ai đó đang theo dõi mình. AN Ninh không quay đầu lại và tiếp tục đi tiếp…cho tới khi cô chắc chắn rằng có người đang đi phía sau cô, cô quay người lại và hất thẳng tach café vào người hắn. Trong vài giây cô định thần lại và nhân ra đó là Thiên Thành.

-Sao anh lại ở đây?

Thiên Thành thẫn thờ người khi bị hất nguyên cốc café vào người, cậu nhìn An Ninh, hơi ngượng và cũng bối rối.

-Anh…anh..chỉ tình cờ thấy em, và định cho em một bất ngờ. Nhưng có vẻ như bất ngờ này của em lớn hơn bất ngờ của anh rồi.

-Cho em xin lỗi, em cứ tưởng cướp hya một tên sở khanh nào đó…nên em mới…

Cậu cười phá lên rồi từ từ rút trong túi áo ra chiếc khắn tay, cậu nhẹ nhàng lau đi những vết café bắn trên tay áo cô trước khi lau cho mình.

-Anh tới đây quay clip quảng bá cho một khách sạn lớn gần đây, đang đi dạo để thăm dò địa điểm thì thấy em bước ra từ tiệm làm tóc. Tính gọi em nhưng rồi lại muốn dành cho em bất ngờ nên mới đi theo em

An Ninh cười ngượng, cô vuốt nhẹ mái tóc của mình rồi nhìn qua chỗ khác.

-Để em đền cho anh một bộ đồ khác nhé.

Thôi khỏi, dù sao giờ anh cũng về khách sạn, về đó thay đồ là được rồi.

An Ninh nhìn Thiên Thành vẻ ái ngại.

-Em sẽ giặt áo cho anh.

-Thôi không sao đâu, phục vụ phòng sẽ giặt chúng.

-Vậy để tối nay em mời anh ăn tối, coi như lời xin lỗi của em.

Như xực nhớ ra điều gì đó, Thiên Thành la lên một tiếng khẽ rồi quay qua nói với An Ninh

-Tối nay em rảnh đúng không?

-Vâng.

-Vậy thì em có thể đi cùng anh tới một nơi không?

Cậu mỉm cười tinh nghịch, trong mắt An Ninh, Thiên Thành là người thay đổi nhiều nhất, khi mới quen nhau, cậu còn là một cậu chủ khó chịu, luôn một mình và răm rắp nghe theo lời mẹ. Nụ cười của cậu cũng thay đổi, từ nụ cười xã dao ban đầu cho đến nụ cười dịu dàng, giờ đây là nụ cười rạng ngời đầy sức sống. An Ninh gật đầu nhận lời khi thấy Thiên Thành vui như vậy.

-Được thôi.

-Vậy anh sẽ đón em vào lúc 7h30 tối này nhé, chúng ta sẽ đi dạo một vòng trước khi đến nơi đó.

An Ninh mỉm cười gật đầu, cô nhìn theo bóng dáng Thiên Thành bước lên taxi cho đến khi chiếc taxi đi khuất sau làn khói đằng xa.

Tối hôm ấy, cậu đón An Ninh rất đúng giờ. Lúc này trông cậu hoàn toàn khác so với thường ngày, cậu không còn ăn mặc bụi bặm như một ông đạo diễn trẻ tuổi suốt ngày ở phim trường và hết mình hy sinh vì nghệ thuật, Thiên Thành trước mắt cô giờ là một đại thiếu gia bảnh bao áo quần chỉnh tề.

-Xin lỗi đã để em đợi lâu, anh không ngờ là đường ở đây lại tắc như vậy. Anh tính đến sớm một chút đợi em ở sảnh mà giờ lại thành em đợi anh như vậy.

-Không sao đâu, em cũng vừa mới xong thôi.

-Vậy chúng ta đi nhé.

Trên đường đi, Thiên Thành không ngừng nói về công việc của cậu, những tình huống khó khăn cũng như mắc cười khi cậu quay fim tại fiam trường. Còn An Ninh, cô chỉ chăm chú nhìn từng cử chỉ của cậu, cô chưa bao giờ nhìn thấy cậu trong các bữa tiệc. Cậu xuất hiện với phong thái tự tin, đầy kiêu hãnh, cậu nắm lấy tay An Ninh, đưa cô đi từng bước một trên tấm thảm đỏ trải dài của khách sạn sang trọng. Đám phóng viên đã bu đầy ở cửa, nhưng chiếc máy ảnh thi nhau nháy đèn khiến An Ninh hoa mắt, cô mất phương hướng và không biết đi về phía nào. Bàn tay Thiên Thành vỗ nhẹ lên tay cô rồi kéo cô ra khỏi đám đông rắc rối.

-Em đừng lo, đi theo anh là được rồi.

An Ninh mỉm cười rồi kéo váy lên bước tiếp cùng Thiên Thành. Ở đây, Thiên Thành dường như là một người khác, mặc dù tới trễ nhưng hễ cậu đi tới đâu đều bắt gặp ánh mắt, nụ cười thân thiện của mọi người tới đó. Đến lúc này An Ninh mới biết, trong suốt những năm qua Thiên Thành đã quá thay đổi, cậu đã trở nên nổi tiếng đến vậy. Cậu đẹp và rạng ngời đến nỗi các cô gái ở đó đều ngoái nhìn cậu và rồi An Ninh bắt gặp ánh mắt mê hồn ấy, nó khiến cô bối rối, bủn rủn chân tay. Cậu đưa cho cô một ly rượu, cô nhân lấy rồi nhấp một ngụm nhỏ, cậu cũng vậy, cậu nhấp một ngụm nhỏ rồi đưa nó lên nâng ly với một ai đó ở xa. Cậu quay lại kéo An Ninh về phía người đàn ông đang ôm cây ghita cây đàn ghita trên sân khấu, người đang ông chạc ngoài 50 tuổi ấy ngạc nhiên khi thấy An Ninh, ông đặt cây ghita xuống rồi tiến lại phía trước đưa tay bắt tay với An Ninh.

-Không ngờ là hoàng tử của chúng ta lại đi cùng một cô gái xinh đẹp như vậy.

An Ninh cười mỉm khi nghe thấy lời khen của ông, ở ông có một sự khéo léo và lịch thiệp khó tả. Thiên Thành bảo An Ninh đứng nói chuyện với ông một lát, cậu sẽ kiếm chút đồ gì đó cho cô và tiện thể chào hỏi vài người bạn.

Người đàn ông trung niên nhấc ly rượu của mình lên chạm vào ly rượu của cô giúp cho cô không thấy ngại ngùng, ông mời cô ngồi và bắt đầu câu chuyện của mình.

-Nếu cô thấy ngại khi nói chuyện với tôi thì hãy cho tôi biết nhé, tôi không muốn một cô gái đẹp phải khó chịu khi ngồi cạnh một ông già như tôi.

An Ninh ngồi xuống và bắt đầu nhâm nhi ly rượu ngọt lịm mà ông ta vừa đưa cho cô.

-Cô tên An Ninh phải không? Tôi đã nghe Thiên Thành kể nhiều về cô mà hôm nay mới được gặp mặt. Tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Lưu Hữu Tuệ, nhạc sĩ, tôi đã hợp tác với cậu thiếu gia của cô được hai mùa liên hoan phim rồi. Cứ gọi tôi là Tuệ là được rồi.

Ông bắt đầu nói chuyện với An Ninh một cách thoải mái hơn, ông kể cho cô nghe về những lần họ hợp tác trong các bộ phim, ông nói cậu là một người khá kiên trì và biết che giấu cảm xúc.

-Tên đó khác người lắm, hăn không bao giờ bỏ cuộc cả, trong bộ phim đầu tiên tôi và hắn làm cùng nhau, việc khó nhất là lúc casting nữ chính. Chúng tôi đã tìm rất lâu, chính bản thân Thiên Thành lúc đó cũng không biết cậu nên chon ai là nữ chính.Rồi chó đến một ngày cậu ấy nói rằng cậu ấy đã tìm được…mà là tìm được khi đang xem trương trình nông nghiệp. Chúng tôi đã phải lặn lội đi tìm cô gái đó rất rất vất vả, mất rất nhiều thời gian và công sức. Nhưng kết quả thì…cậu ấy đã giành được giải ngay trong liên hoan phim đầu tiên của sự nghiệp. Hắn là kẻ tôi rất nể.

An Ninh chăm chú ngồi nghe ông Tuệ kể chuyện, nó giống như một phần mới mẻ về cậu mà cô không biết. Cậu luôn che giấu chuyện của mình, luôn tự tìm cách giải quyết mà không bao giờ nhờ đến ai khác, cậu quan tâm đến người khác, quan tâm đến người đó và những chuyện xung quanh người đó nhưng không bao giờ để người khác biết về những chuyện xảy ra xung quanh cậu. Đó cũng là lý do vì sao cô không bao giờ biết về cuộc sống của cậu. Ly rượu trên tay cô dần cạn, cũng là lúc cô mọi thứ xung quanh cô hơi chao đảo, cô không ngờ ly rượu này lại có thể say nhanh đến như vậy.

Cậu đang đứng trước mặt cô, hươ hươ tay về phía cô.

-Em say rồi sao? Anh có mang loại bánh em thích ăn, có muốn ra ngoài kia và ăn một chút không?

An Ninh vẫn còn đủ tỉnh táo để biết chuyện gì đang xảy ra, mặt cô nóng bừng và đỏ dần lên, không khí càng trở nên nóng nực và càng lúc càng đông người. Cậu cầm tay cô dắt ra phía ngoài, gần bể bơi. Không khí thoáng đãng, không ồn ào, không nồng mùi rượu khiến An Ninh dễ thở hơn. Cậu khoác chiếc áo của cậu lên vai cô rồi đưa cho cô một chiếc dĩa.

Cảm giác vui vẻ dâng lên trong lòng, chưa bao giờ cô cảm thấy thoải mái như thế, cô ngồi xuống ăn ngon lành miếng bánh trước ánh nhìn trìu mến của Thiên Thành.

-Ngon không?

-Ngon lắm.

-Em có muốn uống gì không? Anh lấy cho em một ly nước mát nhé.

-Em ổn mà, không sao đâu.

Cậu xốc chiếc áo khép kín nó lại để gió không khiến An Ninh thấy lạnh, ngồi lặng lẽ bên cạnh nhìn cô ăn bánh, thỉnh thoảng lại mỉm cười một cách ngô nghê.

-Sao anh cứ nhìn em vậy? mặt em dính gì sao?

-Không, chỉ là anh chưa bao giờ thấy em ăn ngon miệng như vậy, dường như em đang rất vui.

-Uhm, em đang rất vui, có thể là do tác động của rượu nhưng thật tốt khi nó khiến em vui như vậy.

-Có muốn một ly nữa không?

-Không, em sẽ say nếu uống một ly nữa,….mặc dù nó rất ngon.

Cậu xoa đầu An Ninh, tiếng nhạc của điệu Van văng vẳng từ căn phòng dự tiệc, không khí dần trở nên lãng mạn hơn. An Ninh ngân nga theo điệu nhạc, đôi tay cô đu đưa theo tiếng nhạc rồi cô kéo cậu lên cùng nhảy….Mọi thứ như đang bay bổng trên mây, cô loạng choạng đến suýt ngã…nhưng rồi cảm giác ngâng ngâng nay bổng của đôi chân khiến cô ngạc nhiên, cô phát hiện ra chân mình không chạm đất, cậu đang bế cô lên, cùng đu đưa theo điệu nhảy.Cô cười lớn, tiếng cười vang lên giòn tan. Cô ôm lấy cậu, cái ôm mà cô đã không làm suốt hơn hai năm qua. Ngay lúc này đây, cô cần một người đàn ông có thể nương tựa, cần một người vuốt ve và ôm cô thật chặt. Có lẽ cô đã quá say để biết mình đang làm gì, nhưng cô không sợ gì cả, cô vẫn ôm người đang ôm cô, ôm trong hơi men và niềm vui mà men rượu mang lại cho cô.