Mọi thứ trong Lưu Đông đang dần trở nên hỗn loạn giá cổ phiếu giảm mạnh, báo trí đăng bài xùm lum, phóng viên đứng đầy cửa chính của công ty. Mọi thứ chưa kết thúc nhưng nó cũng ảnh hưởng lớn đến bộ mặt của công ty.
-Thưa giám đốc, có chuyện lớn xảy ra rồi.- Vị thư ký hốt hoảng.
-Lại còn chuyện gì nữa?
-Các cổ đông đang bán hết cổ phần, vị cổ đông lớn nhất của chúng ta ở Nhật cũng đang bán ra rất nhiều. Hai ngày trước ông ta mua vào rất nhiều, cuối phiên hôm qua là 15%. Nhưng theo thông tin tôi tìm hiểu được thì 5% cổ phần của ông ta đã được chuyển nhương qua cho cô Quách An Ninh là chủ tịch tập đoàn M.
-Cái gì? tại sao lại như vậy? Tại sao con nhỏ đó lại có được cổ phần của Lưu Đông?
-Và hơn nữa….cô ta đã đầu tư toàn bộ vào đầu tư Lưu Đông.
-Nó định làm gì? Chúng nó định hợp sức với nhau để lật đổ ta ư?
-Hiện tại cậu Hai đã có trong tay 8,2% cổ phần.
-Kệ nó, nó muốn tách thì cũng phải thông qua hội đồng cổ đông vào cuối tuần này, 8,2% ta không tin là nó có thể tách ra khỏi ta một cách dễ dàng như vậy.
-Theo tôi được biết, một vài cổ đông của chúng ta đang chuyển qua đầu tư cho tập đoàn M, họ hầu như bán hết cổ phần, hiện tại giá cổ phiếu của chúng ta đang xuống rất thấp còn tập đoàn M lại đang ở ngưỡng rất cao. Tình hình này tôi nghĩ bà nên mở cuộc họp báo giải thích với giới báo trí, hơn nữa trong cuộc họp đại cổ đông, bà nên có đối sách rõ ràng, nếu không cứ với đà này sẽ không ổn một chút nào.
-Tôi biết rồi, chuẩn bị mở họp báo đi, hủy hết đơn hàng vừa rồi chưa?
-Dạ rồi, hiện tại vẫn chưa thấy động tĩnh gì bên sở pháp lý cũng như bên thanh tra. Nên tôi đã nhanh tay hủy hết tất cả lô hàng và bịt mọi đầu mối từ phía bên kia, đảm bảo sở thanh tra sẽ không thể điều tra được gì.
-Tốt, vậy cứ theo ý của cậu mà làm.
-Vậy còn về cậu Thiên Bảo?
-Kệ nó, nó bị con hồ ly đó làm cho mê muôi rồi, cứ đợi xem đại hội cổ đông này nó làm được gì?
Chap:
An Ninh bước vào thang máy, công việc của ngày hôm nay dường như rút hết toàn bộ sinh lực của cô. Cô sẽ về nhà tắm một cái rồi uống một ly rượu trước khi chìm vào giấc ngủ. Không biết từ khi nào, nếu cô không có thứ men mạnh đó thì cô không thể ngủ nổi.
Tắm xong, An Ninh khoác lên mình bộ đồ ngủ khá gợi cảm, chính bản thân cô cũng nhận ra rằng những nét hấp dẫn trên cơ thể cô thật sự khiến đàn ông không thể cưỡng lại. Khuôn ngực đầy đặn, trắng tròn căng mọng, từng đường nét uốn lượn gợi cảm được che giấu sau lớp áo lụa mỏng tang. Thoa một chút kem dưỡng da mùi hương dịu nhẹ, An Ninh rót một ly rượu rồi ngồi nhâm nhi nó trong tiếng nhạc du dương.
-AN NINH.....
Tiếng gọi của Thiên Bảo khiến An Ninh giật mình, nghe qua giọng thì có vẻ như cậu đã rất say.
An Ninh vội khoác chiếc áo rồi mở hé cửa.
-Muộn rồi, cậu còn tới đây làm gì? Mau về đi, muộn lắm rồi, đừng làm hàng xóm tỉnh giấc.
-Sao? Anh không được vào trong sao? Nếu em để anh vào, anh sẽ không nói to nữa, nếu không anh sẽ đứng ngoài này cho đến khi nào em cho anh vào nhà.
An Ninh không muốn ảnh hưởng đến người khác liền phải cho Thiên Bảo vào nhà. Cô bật các đèn lên và ngồi trên ghế sopha mặc cho Thiên Bảo ngồi bẹp dí dưới chân.
-Có chuyện gì? Anh nói đi.
-Anh tới...là để cảm ơn em vì đã giúp anh tách công ty thành công.
-Điều đó thì anh không phải cảm ơn tôi đâu, chỉ là còn chút tình nghĩa, không lỡ nhìn anh như vậy.
-Nhưng mà....Mẹ anh nói rằng...trong cuộc họp đại hội cổ đông tới, nếu anh không được tách công ty thì mẹ sẽ thu hồi lại toàn bộ cổ phần của anh, hơn nữa sẽ phong tỏa mọi tài sản thừa kế. Nếu được tách cồn ty, bà sẽ coi đó là phần tài sản riêng của anh và sẽ từ anh, tách anh ra khỏi hộ tịch nếu như anh không chịu bỏ từ bỏ em. Em bảo...anh nên làm gì đây?
-Tại sao anh lại nói với tôi những lời đó? Tôi chỉ giúp anh vì tôi muốn một sự công bằng. Chuyện giữa tôi và anh đã hết, chẳng còn gì, quyết định thế nào là việc của anh.
-Em có thể nói như vậy sao? Em nghĩ rằng anh có thể bỏ em sao? Anh đã tìm kiếm em khổ sở như nào, tìm thấy em, rồi giữ chặt em khổ sở thế nào, giờ lại nói anh bỏ em sao? Anh không thể.
-Đồ ngốc, nếu anh bỏ tôi, anh vừa được tách công ty lại vừa không bị khai trừ ra khỏi hộ tịch.
-Anh không cần gì cả, anh có thể không có công ty, có thể không phải là con của nhà họ Lưu nhưng xin em, hãy chấp nhận anh dù chỉ một lần.- Cậu ôm trầm An Ninh từ phía sau.
-Tại sao chứ? tôi chỉ là một cô hầu gái tầm thường. Một đại thiếu gia như anh có thể có được bất kỳ người con gái nào. Tại sao cứ phải là tôi?
-Không phải là Quách An Ninh thì anh không cần ai cả.
-Tôi xin anh, đừng để tiền đồ, địa vị của anh bị hủy hoại. Anh say lắm rồi, tôi sẽ không coi những lời đó là thật, anh hãy về đi, về và chuẩn bị làm lại tất cả.
Cậu ngồi gục xuống dưới chân An Ninh, nước mắt bắt đầu chảy, cậu đã từng có tất cả nhưng giờ đây dường như cậu không có gì. Chỉ một người con gái cũng không thể bảo vệ.
An Ninh ngồi xuống ôm lấy cổ Thiên Bảo.
-Nghe em nói đây Thiên Bảo, hãy ôm em lần này, tối nay hãy ngủ lại đây rồi sáng mai hãy về sớm, sau khi bước ra khỏi đây hãy quên hết tất cả những gì đã xảy ra giữa hai chúng ta, coi như đó là một giấc mơ. Sau đại hội cổ đông, em sẽ trở về Nhật. Số cổ phần còn thiếu, em sẽ giúp anh, sau khi tách công ty xong, hãy nghe lời mẹ, quên em đi.
Thiên Bảo không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm chặt lấy An Ninh. Cậu mong ước đén giây phút được ôm cô vào lòng như vậy đã rất lâu rồi, hương thơm êm dịu khiếm cậu không thể kìm nén bản thân.
-Em có biết là, anh yêu em nhiều như thế nào không? Nếu giờ anh buông em ra, anh sẽ sống thế nào trong quãng đời còn lại? Em bảo anh phải sống ra sao? Không có anh em vẫn ăn được, ngủ được, vẫn sống tốt, vẫn thành đạt và tỏa sáng. Nhưng không có em, cuộc đời Thiên Bảo coi như chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Anh hứa là sẽ không can thiệp vào chuyện giữa em và mẹ, anh cũng không cần công ty, anh sẽ làm ở công trường, sẽ ăn bình dân như bao người khác, không cần mặc quần áo hàng hiệu, cũng không cần đi xe đẹp. Chỉ cần em đừng đẩy anh ra.
-Em hiểu rồi, giờ thì em đã hiểu lòng anh, mọi chuyện trước kia sẽ xem như vì lời nói của anh ban nãy xóa sạch. Em sẽ không hận, cũng không oán trách anh điều gì chỉ mong chúng ta dừng lại đây.
An Ninh đẩy nhẹ cậu ra và đỡ cậu lên giường. Giọt nước mắt vẫn vương trên khóe mắt cậu, gương mặt tiều tụy, say mèm đáng thương của cậu dường như đã xóa đi hết những lỗi lầm của cậu trước kia.
Cô đắp chăn lên người cho cậu rồi bất chợt cậu kéo cô vào hôn nhẹ một cái. Cô đẩy cậu ra rồi đứng dậy nhưng cậu đã giằng được rồi cậu ghì cô xuống hôn cô một cách thô bạo. An Ninh càng né thì Thiên Bảo càng tấn công mạnh hơn. Rồi cô buông xuôi nhưng cậu lại dừng ở đó, cậu ngồi dậy chống tay lên chán.
-Anh xin lỗi, anh không biết mình đang làm gì nữa, anh thực sự xin lỗi.-Nói rồi cậu cầm áo định ra về.
-Anh đi đâu vậy?
-Em ngủ đi, xin lỗi vì đã làm phiền em.
-Đừng đi.
Cậu ngỡ ngàng khi nghe thấy câu nói nhỏ nhẹ ấm áp đó của An Ninh. Cô đến bên trước mặt cậu đặt tay lên gương mặt cậu, cậu cũng nhẹ nhàng nắm lấy nó rồi hôn nhẹ lên lòng bàn tay, mu bàn tay rồi cổ tay.
-Anh đã tự hứa với lòng mình là sẽ chân trọng em khi em quay lại. Anh đã rất hối hận khi gặp được một người yêu anh và anh cũng rất yêu cô ấy. Anh hối hận vì hai năm trước anh không phát hiện ra sớm...thì ra tình yêu thực sự của anh chính là em. Nhưng mà anh đã không biết chân trọng nó, giây phút gặp lại em anh ý thức được rằng niềm vui trong lòng cứ trực trào ra, anh rất muốn biết người từng bị anh làm tổn thương giờ sống có tốt hay không? Anh phát hiện ra...thì ra em rời khỏi Lưu Đông, rời khỏi anh là hoàn toàn chính xác. Em xem em đi, bây giờ em tự tin như vậy AN Ninh có sức hút như vậy, vui vẻ như vậy,không cần cần anh nữa rồi. Nhưng lúc nãy nhìn thấy em bởi vì anh mà lo lắng, khẩn trương thì anh mới nhận ra rằng suốt những năm qua em không hề thay đổi, chỉ là vì trước kia anh chưa bao giờ hiểu em, chưa từng biết về em, chưa từng học cách yêu thương, chân trong em một cách thực sự.
Anh Ninh gạt đi giọt nước mắt lăn dài trên má Thiên Bảo.
-Anh có biết không? mấy năm nay em rất cố gắng để làm một Quách An Ninh hoàn mỹ, nhưng đối khi em vẫn là một cô bé An Ninh biết sợ hãi,biết nhu nhược, nhất là khi đối diện với anh.
-Đối diện với anh? Đối diện với anh em chỉ có cảm giác thù hận, chán ghét, chỉ như cái gai trong mắt em.
-Tại sao em lại chán ghét anh? Tại sao em lại thù hận anh? Em không chán ghét anh, không thù hận anh, cũng không sợ anh....chỉ là...chỉ là.... em...em...chỉ muốn là cô hầu gái bé nhỏ của anh, của riêng anh mà thôi.
Thiên Bảo ôm chặt An Ninh vào lòng, cậu cảm thấy mãn nguyện khi nghe được những lời nói từ đáy lòng của An Ninh. Phút chốc ấy mọi thứ dường như không có giới hạn, chỉ có tình yêu cháy bỏng giữa hai người với nhau, một nam và một nữ. Học trao cho nhau những nụ hôn ngọt ngào, niềm đam mê và sự khao khát.