Đời Này Không Đổi Thay

Chương 39







Tỉnh Nam đã bước sang mùa đông. Tình trạng của Nguyễn Vi không được tốt cho lắm, có phản ứng mạnh trong thời kỳ đầu mang thai. Nhà họ Diệp mời một người chuyên chăm sóc cho cô. Thím Phúc mỗi ngày đều nghĩ cách nấu những món mới, để cô có thể ăn nhiều hơn một chút.
Hôm nay, Nguyễn Vi đến bệnh viện khám thai định kỳ rồi qua phòng Diệp Tĩnh Hiên, ở bên anh cho đến khi trời xẩm tối mới ra về.
Vừa vào nhà, thím Phúc liền hỏi cô như thường lệ: “Tam ca vẫn ổn chứ?”
Nguyễn Vi cởi áo khoác, cười an ủi thím: “Vẫn bình thường ạ. Hôm nay, cháu nói với anh ấy sẽ không kiểm tra giới tính của em bé. Là con trai hay con gái cũng như nhau.”
Thím Phúc gật đầu, đi múc bát canh bổ dưỡng cho cô.
Vừa lên tầng hai, Nguyễn Vi liền nhận được điện thoại. Cô vừa cầm bát canh gà, vừa tựa vào cửa sổ nghe máy. Tỉnh Nam mùa đông lạnh nhất cũng chỉ tầm mười độ, nhưng vì ở gần biển nên không khí ẩm ướt, trời lạnh đặc biệt khó chịu.
Vừa nghe thấy giọng nói của người ở đầu bên kia, Nguyễn Vi liền nở nụ cười tươi, gọi anh: “Nghiêm Thụy.”
Nghiêm Thụy có chút cảm khái: “Đúng là sắp làm mẹ rồi có khác, không thấy em gọi anh là thầy Nghiêm nữa.”
Nguyễn Vi đặt bát canh xuống bàn, hỏi thăm cuộc sống ở nước ngoài của anh. Nghiêm Thụy bảo vẫn tiếp tục dạy học, sinh hoạt chẳng khác hồi ở thành phố Mộc là bao. Hai người trò chuyện một lúc, Nghiêm Thụy hỏi cô: “Diệp Tĩnh Hiên vẫn chưa tỉnh lại à?”
“Chưa ạ. Anh ấy đã hôn mê gần bốn tháng rồi, cũng may là không có chuyển biến xấu.” Nguyễn Vi bình thản nói với anh: “Anh ấy vẫn còn phản ứng sinh lý nên em biết anh ấy có ý thức… Không sao cả, em sẽ tiếp tục đợi anh ấy.”
Ca mổ của Diệp Tĩnh Hiên rất thành công, viên đạn đã được lấy ra nhưng điều bác sĩ lo lắng đã trở thành sự thật. Anh rơi vào trạng thái hôn mê tới tận ngày hôm nay.
Nguyễn Vi đang mang thai, hằng ngày đi đi về về giữa nhà và bệnh viện, quả thực không dễ dàng, Nghiêm Thụy liền góp ý: “Em hãy dành nhiều thời gian nghỉ ngơi cho khỏe. Diệp Tĩnh Hiên nằm viện, có bác sĩ chăm sóc nên không sao đâu. Anh biết em có tính cố chấp, nhưng bây giờ còn đứa bé, em đừng miễn cưỡng bản thân.”
Truyện của dienndan, .com.

Nguyễn Vi nói nhỏ: “Bởi vì đã sớm chuẩn bị tinh thần nên em vẫn ổn. Bây giờ ở nhà có người chăm sóc, em cũng chẳng phải nhúng tay vào việc gì, chỉ mỗi việc đến bệnh viện thăm anh ấy thôi. Hơn nữa, em đã hứa với anh ấy là sẽ trò chuyện với anh ấy hàng ngày.”
Ngoài miệng tỏ ra bình thản nhưng thanh âm của cô có chút run run: “Anh ấy bảo mình có thể nghe thấy.”
Biết trong lòng cô chứa nhiều áp lực, Nghiêm Thụy thở dài: “Anh hiểu em đang cố gắng đè nén, không để người xung quanh lo lắng. Vì vậy anh mới gọi điện… Em muốn khóc thì cứ khóc thoải mái đi.”
Cho đến bây giờ, Nghiêm Thụy vẫn là người dịu dàng và tâm lý. Nguyễn Vi không khỏi cảm động, nhưng vẫn nói: “Em không sao đâu. Chỉ là đột nhiên nghĩ tới chuyện một người mạnh mẽ như anh ấy bây giờ phải nằm bất động trên giường bệnh, nên trong lòng em mới hơi khó chịu.”
“Nếu Diệp Tĩnh Hiên không bao giờ tỉnh lại….” Vấn đề này tuy tàn nhẫn nhưng có thể là sự thực mà Nguyễn Vi phải đối mặt nên anh vẫn quyết định hỏi cô.
Nguyễn Vi lập tức ngắt lời anh, cất giọng vô cùng kiên định: “Không đâu.” Ngừng một lúc, cô lại nói: “Nếu cả đời anh ấy cũng không tỉnh lại, em sẽ tiếp tục sống, sẽ nuôi dưỡng con chúng em nên người.”
Nghiêm Thụy thở phào nhẹ nhõm. Bất kể cô lựa chọn phương thức nào, anh biết cô sẽ kiên cường đối mặt với tất cả. Giống như năm xưa, bởi vì Diệp Tĩnh Hiên dùng mạng sống để bảo vệ cô nên dù khó khăn, khổ cực và đau đớn đến mấy, dù tinh thần suy sụp, cô cũng không chịu cúi đầu.
Nghĩ đến đây, Nghiêm Thụy cất giọng nửa đùa nửa thật: “Em đúng là người phụ nữ đáng sợ nhất mà anh từng gặp.”
Không ngờ anh lại nói câu này, Nguyễn Vi ngẩn người một lúc. Sau đó, cô bật cười thành tiếng, tinh thần cũng vì thế trở nên nhẹ nhõm hơn.
Nghiêm Thụy đột nhiên có chút tiếc nuối, lại bổ sung một câu: “Thảo nào đến giờ anh vẫn cô đơn.”
Nguyễn Vi im lặng vài giây rồi cất giọng chân thành: “Nghiêm Thụy… Bây giờ nói những điều này không mấy thích hợp, nhưng năm xưa nếu không nhờ có anh, chắc chắn em sẽ không có ngày hôm nay.”
Cô thật lòng chúc Nghiêm Thụy sớm có được hạnh phúc. Ngược lại, cô cũng nhận lời anh, sẽ chăm sóc tốt bản thân.
Lại mấy ngày trôi qua trong yên bình, Nguyễn Vi đã cảm nhận được dấu hiệu thai máy. Điều đó khiến cô hết sức vui mừng.
Buổi chiều, Nguyễn Vi mang bát mỳ trường thọ đến bệnh viện. Cô ngồi bên giường bệnh, chậm rãi ăn hộ Diệp Tĩnh Hiên, đồng thời lên tiếng: “Hôm nay là sinh nhật lần thứ ba mươi mốt của anh. Còn không tỉnh lại, anh thành ông già đến nơi rồi.”
Diệp Tĩnh Hiên thở đều đều như đang ngủ say. Trong cuộc đời, có lẽ chỉ lúc hôn mê anh mới yên tĩnh. Đã mấy tháng trôi qua nên tóc anh dài ra nhiều, hoàn toàn che khuất vết sẹo trên trán.
Mỳ hơi nóng nên Nguyễn Vi ăn rất chậm. Đúng lúc này, thai nhi bắt đầu nghịch ngợm, đạp lung tung trong bụng mẹ. Cô bị bất ngờ nên chiếc đũa tuột tay rơi xuống đất. Cô đặt bát mỳ xuống bàn, định nhặt đũa lên nhưng không thể cúi thấp người.
Nguyễn Vi đứng bên giường bệnh, thẫn thờ hồi lâu. Sau đó, cô lại ngồi xuống, nhẹ nhàng xoa bụng. Cô nhướng mày nhìn Diệp Tĩnh Hiên đang nằm im lìm trên giường, lồng ngực bỗng dưng tắc nghẹn. Bao nhiêu nỗi khổ sở bị đè nén ở đó, mà cô không thể thổ lộ với bất cứ ai.
Gần đây, bác sĩ cố tình xếp lịch khám thai vào buổi tối. Không ai giải thích nhưng Nguyễn Vi biết rõ, ban ngày đông người đến khám, các bà bầu đều có người đi cùng, phần lớn là ông xã của họ. Chỉ riêng Nguyễn Vi, dù người trong nhà chăm sóc đến mấy, cũng có nhiều điểm bất tiện. Vì thế, cô thường tự đi khám thai. Có lúc tắm rửa không tiện, cô cũng sẽ tự mình làm từng chút một.
Vào thời khắc này, nhìn chiếc đũa nằm dưới đất, viền mắt cô bỗng dưng ngấn lệ. Cô từ từ quay người, cầm tay Diệp Tĩnh Hiên đặt lên bụng mình, nghẹn ngào nói: “Em không hỏi về giới tính của con nhưng thím Phúc bảo, quậy thế này chắc là con trai… y hệt anh khi nằm trong bụng mẹ…”
Không biết có phải cảm nhận được bàn tay của bố, thai nhi lại nằm yên. Điều này khiến nước mắt tuôn ra như mưa trên gò má Nguyễn Vi. Nghĩ tới chuyện hôm nay là sinh nhật anh mà anh vẫn không tỉnh lại, chỉ có mẹ con cô ở bên cạnh, cô liền thả lỏng bản thân, quyết định khóc một trận cho nước mắt chảy hết.
Phòng bệnh dần vang lên tiếng nức nở của Nguyễn Vi. Cô ôm chặt Diệp Tĩnh Hiên, thì thầm bên tai anh: “Anh tàn nhẫn quá… Sao có thể bỏ mặc em? Anh có biết trái tim em khổ sở đến mức nào không? Em rất nhớ anh. Nếu anh ở bên cạnh, ít nhất anh có thể giúp em nhặt đồ….”
Bao nỗi tủi thân dồn nén trong bốn tháng qua được dịp bùng phát, không có cách nào thu hồi. Nguyễn Vi sụt sịt: “Mọi người hỏi em đã nghĩ ra tên của con chưa, em đều bảo đợi anh tỉnh lại. Tĩnh Hiên, chúng ta đã trải qua bao khó khăn trắc trở, chỉ còn cửa ải cuối cùng này… anh hãy vì con cố gắng lần nữa, mau tỉnh lại đi, được không anh?”
Nguyễn Vi khóc đến khản giọng. A Lập ở bên ngoài nhận ra điều bất thường, gõ cửa hỏi cô. Cô nói vẫn ổn, không cho ai vào trong. Mọi người đều biết hôm nay là sinh nhật của Diệp Tĩnh Hiên, trong lòng Nguyễn Vi chắc sẽ rất buồn nên không làm phiền cô.
Cho tới buổi tối, Nguyễn Vi đã ngừng khóc, lại cười nói như bình thường. Cô kể những chuyện vụn vặt trong cuộc sống: “Bây giờ ngay cả việc đi rất cũng phải nhờ thím Phúc giúp mới được… Bộ váy cưới anh chuẩn bị cho em, giờ em mặc không vừa nữa rồi.”
Cuối cùng, do mệt quá, cô thiếp đi trên chiếc ghế cạnh giường Diệp Tĩnh Hiên, tay vẫn nắm chặt tay anh.
Nguyễn Vi chỉ ngủ chập chờn. Cảm nhận có người kéo áo khoác cho mình, cô giật mình tỉnh giấc. Đoán là A Lập, cô liền mở mắt. Phòng bệnh không bật đèn nên hơi tối.

“Mấy giờ rồi?” Nguyễn Vi hỏi nhưng không có tiếng trả lời. Cô dụi mắt, quan sát xung quanh, mới nhận ra trong phòng không hề có bóng dáng của A Lập.
Vừa rồi ai chạm vào người cô? Nguyễn Vi ngây ra vài giây rồi đứng dậy đi bật đèn. Vừa quay đầu, cô liền phát hiện người đàn ông nằm trên giường bệnh đã mở mắt, đang nhìn cô đăm đăm.
Nguyễn Vi cảm thấy đây là một giấc mơ. Cô đã chờ đợi quá lâu, vào thời khắc này, bỗng dưng cô chẳng thể thốt ra lời.
Sau đó, Nguyễn Vi lao đến bên anh. Diệp Tĩnh Hiên hôn mê một thời gian dài nên nhất thời không thể phát ra tiếng nói. Nguyễn Vi liên tục gọi tên anh. Thấy anh mỉm cười, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Tĩnh Hiên gật đầu, chỉ vào cổ họng mình, tỏ ý bây giờ anh chưa thể nói chuyện. Anh từ từ giơ tay, cô lập tức cúi xuống ôm hôn anh.
Mọi nỗi đau buồn và tủi thân đều biến mất vào giây phút đó. Nguyễn Vi nâng mặt anh, xác nhận đây không phải là ảo giác. Cô xúc động đến mức chỉ có thể không ngừng gọi tên anh. Một lúc sau, cô mới nhớ tới chuyện bấm chuông gọi bác sĩ.
Diệp Tĩnh Hiên thử xoay nghiêng người nhưng không có sức lực. Nguyễn Vi vội đỡ anh. Anh liền ôm thắt lưng rồi áp mặt vào bụng cô.
Lần này, Nguyễn Vi không rơi lệ, nhưng cô cảm nhận một cách rõ ràng, nơi Diệp Tĩnh Hiên áp mặt vào, áo đã bị ướt một mảng.
Không có núi đao biển lửa cũng chẳng có mười chín năm cố thủ. Diệp Tĩnh Hiên cũng không phải là Odyssey, nhưng anh đã hai lần trải qua đại nạn, cuối cùng vẫn tỉnh lại.
Anh từng nói, cô là trách nhiệm của anh trong cuộc đời này. Nếu cô còn đợi, anh nhất định sẽ quay về.
Nguyễn Vi ngước mặt, giơ tay che mắt. Mọi nỗi khổ cực cũng đều vì giây phút này. Vào thời khắc Diệp Tĩnh Hiên tỉnh lại, cô rất vui mừng nhưng nỗi mệt mỏi đồng thời ập đến. Cô phát hiện bản thân đã sức cùng lực kiệt, thêm một giây nữa, chưa chắc cô đã chống đỡ nổi.
Diệp Tĩnh Hiên âm thầm rơi lệ. Nguyễn Vi nhẹ nhàng nói với anh: “Chắc chắn con sẽ rất tự hào vì anh.”
Một tháng sau, sức khỏe của Diệp Tĩnh Hiên đã hồi phục. Cuối cùng, anh có thể xuất viện. Việc đầu tiên anh làm sau khi về nhà là cắt tóc. Mấy tháng nằm viện, tóc dài ra nhiều, anh vốn chẳng để ý nhưng vừa vào cửa, Ma Nhĩ đột nhiên lao ra, khiến anh không thể nhẫn nhịn.
Nguyễn Vi cười nhạo anh, thế là anh cố tình không cạo râu trong hai ngày rồi chờ cô xử lý. Cô cũng hết cách. Anh vẫn ngang ngược như ngày nào, chẳng hề có khái niệm làm bố.
Nguyễn Vi mang thai gần bảy tháng. Mỗi khi ôm cô, anh có thể cảm nhận được cử động của thai nhi. Thế là anh cai hết rượu và thuốc, cả ngày ở bên cô, một bước cũng không rời.
Buổi đêm, Nguyễn Vi tựa vào lòng Diệp Tĩnh Hiên, cuối cùng cũng có thể ngủ ngon giấc. Anh véo má rồi đặt tay lên bụng cô, nói nhỏ: “Trông em có vẻ béo lên nhưng khuôn mặt thực ra vẫn thế, bao nhiêu chất dinh dưỡng đều vào hết thằng nhóc này.”
Nguyễn Vi phì cười. Thấy cô như con mèo lười biếng không thích động đậy, anh dịu dàng hôn lên khóe mắt cô: “A Nguyễn… Cảm ơn em.”
Nguyễn Vi biết trong lòng anh cảm thấy có lỗi với cô, vì đã để cô một mình chịu đựng khổ cực suốt mấy tháng qua. Truyện bên dinendanlquydon.con. Nhưng nếu thật sự lội ngược dòng về quá khứ, bọn họ đã không thể tính toán rằng ai nợ ai. Vì thế, cô nói với anh: “Từ nay trở đi không ai được phép nhắc đến chuyện đã qua. Chúng ta bắt đầu lại anh nhé!”
Lúc thai được tám tháng, hai người tổ chức đám cưới nhưng không công khai với bên ngoài. Tin đồn lan truyền khắp tỉnh Nam. Nghe nói Diệp Tĩnh Hiên bảo vệ bà xã hết mức, không để lọt bất cứ thông tin nào, thành ra chẳng ai biết mặt mũi của bà Diệp.
Nhà họ Diệp lâu lắm rồi mới có chuyện đại hỉ. Chỉ là Nguyễn Vi da mặt mỏng, không chịu mặc váy cưới vì cho rằng mình bụng to trông rất khó coi. Do đó, Diệp Tĩnh Hiên tổ chức đám cưới theo kiểu truyền thống, để cô dâu chính thức ra mắt gia tộc mà thôi.
Sau ba ngày tiệc tùng náo nhiệt, buổi tối hôm cuối cùng, Nguyễn Vi đi theo Diệp Tĩnh Hiên tới nhà thờ tổ của dòng họ để bái kiến bố mẹ anh.
Diệp Tĩnh Hiên đã quen bỏ qua tôn tri trật tự. Anh đứng trước bàn thờ của bố, thản nhiên nói: “Con biết bố không thích A Nguyễn, nhưng cô ấy dám hy sinh mạng sống vì con, vất vả vác bụng bầu đợi con… Cô ấy làm con dâu nhà họ Diệp, tính ra chúng ta cũng chẳng thiệt thòi một chút nào. Thôi thì bố hãy chấp nhận đi.”
Nói xong, anh thắp nén hương. Chú Diệp lúc sinh thời thích uống rượu nên anh uống hai chén. Sau đó, anh kéo Nguyễn Vi sang bàn thờ mẹ. Anh cầm chiếc lược gỗ mun, di vật của mẹ cài lên tóc Nguyễn Vi.
Vạn thế vĩnh xương, bạch đầu tề mi.
Hai người là thanh mai trúc mã nhưng từ thời niên thiếu ngông cuồng cho đến ngày nay sống chết có nhau, họ đã phải trải qua rất nhiều đường vòng. Nhưng cuối cùng, cái lược vẫn trở về với cô.
Thím Phúc đứng sau hai vợ chồng, lặng lẽ rơi lệ. Một lúc lâu sau, bà mới đi đến bên Nguyễn Vi, nói nhỏ một câu: “Thế này mới giống một gia đình.”

Cuối cùng là tiết mục đi sang nhà gái. Diệp Tĩnh Hiên và Nguyễn Vi về căn hộ cũ bố nuôi để lại cho cô. Lần này, anh cùng cô lên tầng trên. Bà lão hàng xóm vẫn nhớ Diệp Tĩnh Hiên. Thấy Nguyễn Vi vác bụng bầu to tướng, bà mừng rỡ kéo cô lại hỏi chuyện.
Nguyễn Vi trò chuyện với bà lão một lúc mới vào nhà. Diệp Tĩnh Hiên đang ngồi trong phòng ngủ của cô, nhìn ra cây long não bên ngoài cửa sổ. Cô mở cửa sổ, ngó xuống sân rồi cất giọng đắc ý: “Cây này do em trồng đấy.”
Diệp Tĩnh Hiên đứng dậy nắm tay cô. Nhìn cái cây này, anh mới thực sự ý thức được, cô đã sống ở đây mười năm trời. Điều này có nghĩa là, anh đã bỏ rơi cô những mười năm.
Nguyễn Vi trốn ở một nơi anh không thể tìm ra lâu như vậy. Nếu cô không chủ động quay về tìm anh thì bây giờ họ sẽ ra sao? Nếu chỉ là người dưng, mười mấy năm sau tình cờ gặp lại, liệu có phải ngay cả tên đối phương cũng chẳng nhớ?
Cảm giác này thật đáng sợ, Diệp Tĩnh Hiên đột nhiên có chút bất an. Đọc được ý nghĩ của chồng, Nguyễn Vi liền đưa anh ra bàn thờ của hai người bố.
Nguyễn Vi biết bố hy vọng cô rời khỏi nhà họ Diệp nhưng cuối cùng, cô không làm được. Trong lòng trăm ngàn mối tơ vò, cô không biết phải mở miệng thế nào. Diệp Tĩnh Hiên đột nhiên quỳ xuống trước bàn thờ. Nguyễn Vi kinh ngạc nhìn anh, bởi vì nhà họ Diệp, anh cũng không phải quỳ.
Hôm nay Diệp Tĩnh Hiên không chỉ quỳ, còn khấu đầu lạy tạ. Chú Nguyễn vì bố anh mà chết, tức là ân nhân của anh và nhà họ Diệp. Hơn nữa bây giờ, ông còn là bố vợ của anh.
Nguyễn Vi bảo anh đứng dậy nhưng anh vẫn bất động, ra hiệu cô hãy để anh nói. Diệp Tĩnh Hiên ngước nhìn di ảnh trên bàn thờ, chậm rãi mở miệng: “A Nguyễn cảm thấy có lỗi với hai vị nhưng cô ấy đang có thai nên không thể quỳ tạ tội trước hai vị. Vì thế, con xin quỳ thay cô ấy. Con sẽ chịu trách nhiệm về tất cả những việc cô ấy làm, lỗi lầm cô ấy phạm phải cũng là lỗi lầm của con.”
Nguyễn Vi ôm miệng, sống mũi cay cay. Diệp Tĩnh Hiên nói tiếp: “Bởi sắp làm cha nên con tin các bậc phụ huynh đều mong con cái mình được hạnh phúc, những chuyện khác hoàn toàn có thể bỏ qua. Con cảm ơn hai vị đã nuôi dạy A Nguyễn nên người. Hôm nay, con xin phép được đưa cô ấy về nhà mình. Con nguyện chăm sóc cô ấy suốt quãng đời còn lại.”
Nguyễn Vi không thể kiềm chế, kéo Diệp Tĩnh Hiên đứng lên rồi ôm chầm lấy anh. Diệp Tĩnh Hiên đột nhiên thông suốt một chuyện. Cuộc đời có nhiều con đường, nhiều phương hướng và sự lựa chọn. Mọi người mỗi ngày đều phải đưa ra quyết định, chỉ cần sơ suất là có thể đánh mất mãi mãi. Giữa con người với con người có quá nhiều sự ngẫu nhiên, nhưng hằng số chỉ có một. Anh và cô để lỡ mười năm cũng chỉ vì giây phút này.
Mùa đông ở tỉnh Nam, cây cối xác xơ, chỉ còn lại lơ thơ vài phiến lá. Lúc rời khỏi nhà bố nuôi, Nguyễn Vi đột nhiên không muốn ngồi xe nên đề nghị Diệp Tĩnh Hiên đi dạo bộ. Gần đây nhiệt độ giảm thấp, mọi người đều không cho cô ra ngoài, khiến cô buồn bứt rứt tay chân.
Diệp Tĩnh Hiên kiểm tra cúc áo khoác và khăn quàng của Nguyễn Vi rồi dắt tay cô đi về phía trước. Chợt nhớ ra một chuyện, anh quay sang nói với cô: “Theo gia phả, tên con sẽ có một chữ “Niệm.” Chúng ta phải nghĩ ra một cái tên thật ý nghĩa mới được.”
Nguyễn Vi gật đầu. Giây tiếp theo, cô nghiêm giọng: “Anh đừng học các bậc cha chú. Nếu là con trai cũng đừng có nuông chiều quá đáng.”
Diệp Tĩnh Hiên khẽ chau mày: “Em trách anh đấy à?”
“Chính vì anh được chiều nên tính tình mới như vậy.” Nguyễn Vi không kiêng dè, nói thẳng: “Chúng ta không thể để con trai cảm thấy mình có đặc quyền, cầu gì được nấy, mà nên để con trưởng thành như những đứa trẻ bình thường.”
Diệp Tĩnh Hiên im lặng nhìn cô. Cậy mình là bà bầu, bây giờ nói gì anh cũng phải nghe nên Nguyễn Vi ngang nhiên nhìn anh chằm chằm.
Diệp Tĩnh Hiên phì cười, ôm cô vừa đi vừa nói: “Con cũng không thể giống em, chuyện gì cũng giấu trong lòng, trốn trốn tránh tránh xong rồi tự quyết định.”
Nghe câu này, Nguyễn Vi bặm môi, giơ tay đánh anh. Diệp Tĩnh Hiên túm cổ tay cô, cười cười: “Được rồi, chúng ta đừng nhắc đến chuyện này nữa. Bất kể là con trai hay con gái, cũng gọi là Niệm Duy nhé.”
Thời tiết giá lạnh, một cơn gió thổi qua khiến Nguyễn Vi bất giác rùng mình. Diệp Tĩnh Hiên ôm cô vào lòng, hai người dính chặt vào nhau, tạo thành một cái bóng dài dưới mặt đất.
Nguyễn Vi nhắc lại cái tên. Cảm thấy hơi lạnh, cô rụt người trong lòng Diệp Tĩnh Hiên. Cuối cùng, cô nhắm mắt, lắng nghe nhịp tim của anh, cười khẽ một tiếng rồi trả lời: “Được, chúng ta đặt tên con là Niệm Duy.”
Đây chính là tình yêu của họ, trong tâm niệm chỉ có duy nhất một người, đời này không thay đổi.