Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 10: Người Của Thần Nữ




Chỉ là dải lụa vừa mới bay lên, đã xìu xuống thu lại cỡ vòng tay, trở về cổ tay nàng.

"Hả?"

Không thể sử dụng pháp bảo?

"Bây giờ mới phát hiện?"

Bạch Cẩm nhìn Thu Thiển cười nói:

"Biết tính tình Thần Nữ đại nhân không tốt lắm, đương nhiên ta phải có chút chuẩn bị. Khó khăn lắm mới thuận lợi dụ được tới đây. Bây giờ toàn bộ nơi này đã bị trận pháp bao vây, không thể sử dụng linh khí, cảm quan cũng mất đi tác dụng. Giơ tay còn khó thấy năm ngón. Dù có thể mơ hồ thấy ta, cũng chỉ có thể động tay chân. Như vậy, Thần Nữ đại nhân còn có biện pháp giáo huấn ta sao?"

"Ngươi muốn cùng ta so công phu tay chân sao?"

Thu Thiển phát hiện bóng dáng Bạch Cẩm đã bắt đầu mơ hồ, quả thực thể nào thấy rõ:

"Ngươi cảm thấy mình có phần thắng hay sao?"

"Một đấu một đương nhiên không thể, nhưng mà..."

Bạch Cẩm vừa nói, chung quanh bắt đầu xao động, rất nhiều tiếng chít chít vang lên.

Thu Thiển bèn thấy vô số những ánh mắt đỏ thẫm.

"Nhưng mà ta là người Thử Đường của Thập Nhị Tịnh Đường. Bên cạnh ta có không ít Hắc Thử. Đành để Thần Nữ đại nhân chịu chút thiệt thòi vậy?"

Giọng Bạch Cẩm mang theo ý cười.

Dường như tất thảy đều trong sự khống chế của nàng.

"Ngây thơ."

Thu Thiển hừ lạnh.

Lời còn chưa dứt đã vèo một cái đi thẳng tới trước mặt Bạch Cẩm động thủ trước.

Bạch Cẩm kinh hãi, lập tức đề phòng.

Chỉ cần nàng kiên trì đủ lâu, đối phương nhất định không dễ chịu.

Quyền cước gia tăng, hai bên không ai nhường ai, ra thủ động quyền, né người quét chân.

Ngươi qua ta lại, không chừa đường lui.

Hai người động thủ, Hắc Thử xung quanh cũng không biết ra tay từ đâu....

Chu Tự mở đèn điện thoại đi tới vùng ngoại ô hoang vắng.

Nơi này ngay cả đèn đường cũng không có.

"Đêm nay thời tiết không tốt."

Ngẩng đầu nhìn lên trời, hắn phát hiện không có trăng sáng, sao cũng ít ỏi đến đáng thương.

"Chít chít."

Tiếng kêu của con chuột ngày càng lớn, dường như nó thấy được hi vọng.

"Xem ra là tới rồi."

Để không dọa tới một ổ chuột, Chu Tự tắt đèn.

Khi đôi mắt quen dần với bóng tối mới lờ mờ thấy đường.

Nói đến hắn cũng lạ, người tu chân có thể thấy rõ đường vào ban đêm sao?

Nếu như có, tu chân kia quả thực mạnh hơn hắn.

Công lực ngàn năm không có năng lực nhìn trong đêm.

Hắn cũng ngưng tụ công lực vào mắt, đáng tiếc không có bất kỳ tác dụng gì.

Cũng không bắn ra được luồng sáng.

Bỗng nhiên hắn thấy một căn phòng cũ nát không biết ở đâu ra.

Chỗ này hình như lại càng đen hơn, có điều quả thực nghe thấy vài tiếng chuột kêu líu ríu.

"Chít!"

Lúc này con chuột trong tay Chu Tự vô cùng kích động, nó kích động vì thấy đồng bọn.

Lần trước dọn cả ổ cũng thế này.

"Xem ra chính là chỗ này rồi, bên trong lại còn có ánh sáng đỏ, hẳn là mắt chuột. Nhưng mà...Sao lại cảm thấy có người?"

"Là người điều khiến đám chuột? Hay là có người bị hại rồi?"

Không chút do dự, Chu Tự xông thẳng vào.

Ầm!

Trong phòng, Thu Thiển đá Bạch Cẩm một cước.

Có điều nàng cũng bị Hắc Thử đánh lui một chút.

Lúc này trên người các nàng ít nhiều cũng có chút thương thế, không ai có ưu thế tuyệt đối.

Ở bên cạnh, một đám Hắc Thử bị thương cũng lui vào trong bóng tối.

Còn lại, một bộ phận vây quanh công kích Thu Thiển, một phần thì vây quanh bảo vệ Bạch Cẩm.

"Không hổ là Thần Nữ đại nhân, đã đến nước này rồi vẫn chiếm được ưu thế, đánh ta thành cái dạng này."

Bạch Cẩm chống gương mặt đã bị vài vết thương, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thu Thiển:

"Chỉ có điều, Thần Nữ đại nhân còn có thể kiên trì bao lâu nữa đây? Số lượng Hắc Thử cũng không phải chỉ có từng này. Có muốn đoán xem có bao nhiêu không?"

"Nhiều Hắc Thử như vậy vào Thanh Thành, động tĩnh không thể nhỏ, ngươi không sợ bị hỏi tội hay sao?"

Thu Thiển nhìn Bạch Cẩm.

Nếu như quá nhiều Hắc Thử, quả thật có chút phiền phức.

"Ta đâu có vào thành, là Thần Nữ đại nhân cứ một mực đuổi theo ta, ta chỉ đang tự vệ."

Bạch Cẩm cười nói:

"Vả lại, nơi này là ngoại ô, đừng nói là người bình thường, ngay cả tu chân cũng chẳng mong gặp một mống. Hỏi tội cũng phải có người, có chứng cứ bắt tận tay day tận trán."

Thu Thiển lạnh lẽo nhìn Bạch Cẩm, nắn nắn cánh tay hơi nhói, thầm mắng không phải người.

Có điều Hắc Thử quá nhiều sẽ phiền phức đây.

Cộc!

Cộc!

Đột nhiên bên ngoài có tiếng bước chân vang lên.

Thu Thiển lập tức nhìn ra, người nào lại tới đây vào lúc này?

Tu chân giả?

Bạch Cẩm cũng nghe tiếng bước chân, nàng còn kinh ngạc hơn cả Thu Thiển.

Nơi này nàng đã cho người lựa chọn kỹ càng, tuyệt đối sẽ không có ai lai vãng.

Kẻ nào lại nghe tin mà tới đây đối phó nàng?

Lẽ nào là người của Thần Nữ?

Nàng lập tức nhìn về phía Thu Thiển, nhưng mà...

Trời quá tối, căn bản không thể thấy vẻ mặt đối phương, vậy thì không cách nào suy đoán có phải người viện trợ cho đối phương hay không.

Thu Thiển cũng lo lắng giống Bạch Cẩm vậy, trận pháp nơi này hạn chế mọi cảm quan, cản trở tầm mắt.