“Vậy...học buổi tối đi.”
Chu Tự nói.
Thu Thiển gật đầu đồng ý.
Nàng thì không có vấn đề, có vấn đề cũng là không có vấn đề.
“Đúng rồi, hôm nay có gặp chuyện gì kỳ lạ không?”
Chu Ngưng Nguyệt hỏi Chu Tự.
“Chuyện kỳ lạ?”
Chu Tự suy nghĩ nói:
“Gặp phải một số người tụ tập ngược đãi dã thú, ta có lòng tốt nhắc nhở họ vài câu. Họ còn nổi nóng, ra tay đánh mắng ta, sau đó ta cảm động bởi lời nói và hành động của họ, nên ta đáp trả, cuối cùng có lẽ người đó cũng phục sợ ta, tuy rằng hắn không đích thân nói ra. Nhưng mấy người khác có tiếp tục tụ tập ngược đãi dã thú hay không cũng khó nói. Cảm giác họ rất méo mó. Méo mó với dã thú đối và với cả bản thân.”
Chu Ngưng Nguyệt nhìn Chu Tự gật đầu tỏ vẻ hiểu rồi, nhân tiện khen một câu:
“Không hổ là Thánh Tử Ma Đạo.”
Thu Thiển cảm thấy khó hiểu, hai chị em này nói chuyện thật kỳ quặc. Nhưng phong cách rất giống nhau. Nàng không để ý, mà suy nghĩ chuyện khác.
…
Ăn xong, Chu Tự thu dọn xong mặt bàn phòng khách.
Thu Thiển bê đến một chồng sách đặt lên bàn, có cả quyển sách mà nàng đọc trước khi ăn cơm.
Điều này khiến Chu Tự có chút chấn hãi.
Học chữ mà cần nhiều tài liệu thế này sao?
“Phát âm, tập viết nét, nhận biết chữ đơn giản, sau đó là luyện tập viết.”
Thu Thiển đứng đối diện Chu Tự vỗ vào sách trên bàn nói:
“Phải biết đọc cũng phải biết viết, có những thứ cần phải viết tay, mà viết tay không chuẩn thì không thể nhận mặt chữ được. Đừng tưởng có nhiều loại kiểu chữ, chữ viết viễn cổ chỉ thống nhất một kiểu chữ.”
Chu Tự cầm lấy tài liệu cơ bản nhất lật mở xem qua, bài học này phải luyện mấy lần ư. Cảm giác như quay về những năm học cấp hai. Khi đó hắn làm bài vô cùng chăm chỉ, quên ăn quên ngủ. Bây giờ lại học chắc cũng ổn, học tập sẽ mang đến cho hắn cảm giác sung sướng có được sức mạnh.
Đọc nhiều sách xây dựng đất nước.
Sau khi xem xong tài liệu, Thu Thiển ngồi đối diện Chu Tự dạy hắn phát âm. Nghe mấy lần, Chu Tự cảm thấy phát âm rất kỳ quái, đầu lưỡi cũng không dễ uốn lên, may mà còn có thể chấp nhận.
Dạy được một số điều cơ bản, Thu Thiển viết cho Chu Tự hai chữ.
Kinh điển trong kinh điển, người lớn học chữ phải học tên của mình trước.
“Đây là tên của ngươi, ta cũng dạy ngươi phát rồi, tối nay luyện tập chữ này trước.”
Thu Thiển đưa bút cho Chu Tự nói.
“Chỉ hai chữ thôi sao?”
Chu Tự hỏi.
“Không dễ luyện đâu, nhìn quả bầu mà vẽ chiếc gáo thì rất dễ, nhưng nếu viết ra hai chữ này thật chính xác thì cần thời gian.”
Thu Thiển giải thích nói.
“Viết thêm hai chữ đi, như vậy mới có tinh thần hăng hái học tập.”
Chu Tự nói.
Hai chữ thực sự quá ít. Tuy rằng hắn mới học, nhưng năng lực học tập vẫn khá được. Cho dù nhìn có vẻ chữ viễn cổ này rất khó học, hắn cũng có thể học rất nhanh. Phát âm, viết chữ, hắn cũng không kém. Đương nhiên, có thể học nhanh được đến mức nào thì được quyết định bởi việc có thể thêm bao nhiêu công lực ngàn năm.
“Thêm hai chữ? Muốn hai chữ gì?”
Thu Thiển cầm lấy bút hỏi. Nàng cũng nghe nói Chu Tự học tập rất chuyên tâm, học nhiều hơn chút có lẽ cũng không có vấn đề lớn.
“Tên của Thu tỷ.”
Chu Tự nói.
Thu Thiển nhìn Chu Tự một cái sâu sắc, sau đó cầm bút viết tên của mình, nhân tiện dạy phát âm.
“Hiểu rồi.”
Chu Tự gật đầu thử phát âm. Sau đó hắn cứ đọc tên Thu Thiển bằng tiếng viễn cổ mãi. Thu Thiển ngồi ở đối diện yên lặng sắp xếp tài liệu, nhân tiện đọc sách, dường như không nghe thấy tiếng đọc của Chu Tự.
“Không một câu nào là đúng.”
Chu Ngưng Nguyệt ăn Quả Thánh Nữ đi đến, trong tay còn cầm một quyển sách:
“Trong hộp còn có quyển sách này.”
Nói xong rồi đưa sách cho Chu Tự.
“Đại Chu Thiên Kinh?”
Chu Tự đọc tên sách, cảm thấy rất giống với Chu Thiên Kinh của mình. Sau đó hắn mở ra xem, trực tiếp thộn mặt, bên trong là chữ viễn cổ.
“Đại Chu Thiên Kinh và Chu Thiên Kinh không có liên quan đến nhau, nhưng nếu ngươi đột phá được xiềng xích bậc ba thì có thể tu luyện Đại Chu Thiên Kinh, hai công pháp cùng chung đạo lý. Nhưng ta cảm thấy có lẽ cha mẹ ngươi muốn ngươi thử dịch quyển này. Đọc hiểu quyển này, rồi đọc Hoang Cổ Kinh Thế Thư sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”
Chu Ngưng Nguyệt nói xong rồi vứt Thánh Nữ Quả vào trong miệng.
“Cha mẹ ngươi nhọc lòng rồi, đến lúc đó Nguyệt tỷ giúp ta kiểm tra?”
Chu Tự hỏi.
“Không được đâu.”
Chu Ngưng Nguyệt lắc đầu:
“Ngày nào ta cũng rất bận, ban ngày phải ăn cơm, ăn cơm xong phải ăn hoa quả, ăn hoa quả xong phải ăn cơm trưa, sau đó buổi tối phải ngủ. Hết luôn một ngày.”
Chu Tự:
“...”
Vẫn là vợ chưa cưới tốt.
“Ta đi tu luyện đây, các ngươi nhớ tu luyện sớm một chút, có Trí Tuệ Quả trợ giúp rất dễ dàng đột phá.”
Nói xong Chu Ngưng Nguyệt đi vào phòng ngủ.