"Ùm."
Chu Ngưng Nguyệt lấy đi bánh quẩy của Thu Thiển, trả lời:
"Kiếm Chủng là căn cơ của Thiên Hạ Nhất Kiếm tông. Một là có thể dùng nó để dẫn cường giả kiếm tu tới, có lẽ có thể giúp bọn hắn chống lại ngoại địch. Hai là dù không có người hỗ trợ lại không thể vượt qua nguy cơ, vậy truyền thừa của Thiên Hạ Nhất Kiếm tông cũng sẽ không mất đi. Dù là kẻ tới có giết sạch toàn bộ Thiên Hạ Nhất Kiếm tông, nhưng mà người đạt được truyền thừa là toàn bộ Tu Chân giới. Đối phương không có dũng khí đối địch với toàn bộ Tu Chân giới"
"Đạo Tông Thiên Vân mặc kệ sao?"
Chu Tự hỏi.
Giữa chính phái với nhau hẳn là có đồng minh.
"Xem tình huống thế nào, xác suất lớn là không quản. Hơn nữa Thiên Hạ Nhất Kiếm tông có thực lực rất mạnh, không nhất định cần người hỗ trợ. Nếu có bạn bè là cường giả, vậy thì càng không thành vấn đề"
Chu Ngưng Nguyệt nói.
Chu Tự không hiểu lắm, nhưng mà việc của Tu Chân giới mà hắn biết thì thật sự không nhiều.
Tóm lại lần này bọn hắn phải đi xử lý nhân quả của Lê Minh Chi Kiếm.
Những chuyện khác thì xem tình huống thế nào rồi quyết có can thiệp hay không.
"Vậy lúc nào chúng ta đi thì thích hợp?"
Thu Thiển nhìn chung quanh một chút, lấy nồi ra cho Chu Tự thêm đồ ăn sáng.
Chu Tự cạn lời:
"..."
Không phải, ta đang cầm bánh quẩy của Nguyệt tỷ mà, thêm cơm cho ta làm gì?
Nhưng mà hắn chỉ có thể kiên trì tiếp tục ăn.
"Chu Tự ăn không hết, bỏ vào trong chén ta đi.
Chu Ngưng Nguyệt giơ bát ra, hào phóng nói.
"Ăn hết được"
Thu Thiển tiếp tục thêm cho Chu Tự.
Chu Tự đang suy nghĩ nếu mà hắn nói một câu ăn không hết, ngày kia bản thân còn có thể đi làm được không?
Nhưng mà đúng là phải cân nhắc một chút việc đi Thiên Hạ Nhất Kiếm tông.
Hai ngày nay chắc chắn không được.
Dựa theo lời nữ thần Hắc Dạ nói, phải đi phó bản trước.
Gần đây phó bản đã có thanh tiến độ, hai ngày nay có thể đi vào.
Giữa trưa.
Mấy người Chu Tự đi tới bên dưới Thần Thụ.
Lần này tới là để thăm cha mẹ vợ."Lúc này mới trở về có phải là đã hơi muộn rồi không?"
Chu Tự nói.
Đã nhiều ngày như vậy rồi mới trở về, cảm giác có hơi bất hiếu.
"Không phải ngươi nói là tiểu biệt thắng tân hôn à"
Thu Thiển lạnh lùng nói.
Chu Tự:
"..."
Vậy cũng không đến mức như thế này chứ.
Chu Ngưng Nguyệt đi trên đường, lúc này nàng không ăn gì cả mà là đang đọc sách.
Một cuốn sách về cách làm sao để áp chế tu vi.
Buổi sáng hôm nay nàng cảm giác có lẽ sẽ tấn thăng nhanh hơn dự đoán, chuyện này không thể khoan nhượng được.
Bởi vì là Trận Linh ngũ phẩm mà nàng có thể cao lên được, một khi tấn thăng lên Nguyên Linh tứ phẩm, vậy thì chuyện cao lên sẽ vô vọng rồi.
Tấn thăng thượng tam phẩm khó khăn biết bao.
Cho nên việc cấp bách vẫn là áp chế tu vi.
Áp chế cỡ mười năm là được, như vậy chính là 18 tuổi bình thường.
Đến lúc đó lại tấn thăng tiếp, tiến triển theo thực lực thì mới có thể biến nhỏ lại được.
Mấy chục năm đều sẽ duy trì được bộ dáng bình thường.
Đây mới là điều nàng muốn.
"Nguyệt tỷ ngươi tội gì phải khổ như thế chứ?"
Chu Tự sờ lên đầu Nguyệt tỷ, cười nói:
"Nhỏ thế này cũng rất tốt mà"
Chu Ngưng Nguyệt lắc lắc đầu, tránh ra khỏi bàn tay của Chu tự, nói:
"Ngươi còn nhỏ ngươi không hiểu đâu.
Chu Tự:
Đến cùng là ai nhỏ?
Hắn 23 tuổi, đã có vợ, còn có thể sắp có con đến nơi rồi.
Mấy ngày nay hắn chăm chỉ cố gắng như vậy, không đến nỗi không có bầu chứ?
Nếu như không có bầu, đó nhất định là do tu vi có vấn đề, phải mau chóng đi hỏi han một chút.
Cũng như Tam sư tỷ của hắn, nghe nói đã kết hôn mấy ngàn năm mà vẫn chưa không có con cái.
Bây giờ hai người vẫn còn đang chiến tranh lạnh, cũng bởi vì chuyện con cái này.
Cũng không biết chiến tranh lạnh thành thế nào rồi.
Hắn và Thu tỷ không mạnh như vậy, dù cho có bị ảnh hưởng một chút cũng không sao, sau này tiếp tục cố gắng, rồi cũng sẽ có thôi.
Không đến mức bước theo gót chân của vị sư tỷ kia, mạnh như vậy ngược lại là chuyện xấu.
Rất nhanh bọn hắn đã đi tới cửa lớn của biệt thự.
Lúc này Thu Thiển dừng ở cửa lớn, đứng ở đó không nhúc nhích.
"Thu tỷ sao không gõ cửa đi?"
Tới Chu Tự hỏi.
"Ngươi nhìn này Thu Thiển tránh qua một bên.
Chu Tự nghi hoặc, hắn phát hiện trên cửa dán một tờ giấy, trên đó viết mấy chữ:
"Vi sư ra ngoài rồi, đừng mong nhớ.
Chu Tự:
"..."
Còn không kịp bái phỏng mà cũng không biết người đã đi đâu rồi.
Thu Thiển xé tờ giấy xuống, sau đó mở cửa đi vào:
"Ta sớm đã đoán được, chắc chắn nàng đã chạy rồi" "Thu tỷ hiểu rõ sư phụ ngươi thật Chu Tự không khỏi lên tiếng.
"Năm nào nàng cũng như vậy, không thèm chào hỏi gì đã đi mất dạng, lần này còn mang theo dã nam nhân cùng đi nữa chứ"
Sau khi Thu Thiển tiến vào, sờ lên mặt bàn, phát hiện đã đóng bụi.
Nói cách khác bọn hắn đã đi nhiều ngày rồi.
"Hiện tại ta cũng có chút hoài nghi rằng bọn hắn căn bản không hề trở về đây, hôm đám cưới, lúc rời nhà đã dán tờ giấy này rồi, hoặc là trở về dán tờ giấy sau đó đi luôn"
Giọng Thu Thiển mang theo oán khí.
Chu Tự tỏ ra là đã hiểu, biết được sư phụ của mình lại là mẹ mình, trở về thăm một chút người lại đã rời đi mất rồi, dẫn đến việc nàng có muốn nói chuyện cũng không có chỗ nói.
Hoặc là muốn hỏi một vài câu cũng không kịp hỏi.
Theo lý mà nói, chồng cũng đã quay lại rồi, an tâm ở chỗ này sinh sống là được.
Còn chạy khắp nơi làm gì?
1175 chữ