Chu Tự lại đi lên một bước, hắn phát hiện là ngày bọn họ thành hôn, chỉ là không có hồng trang, không người chứng kiến.
Chỉ có một đôi nến đỏ.
Nhưng bọn hắn đều vô cùng vui vẻ, giống như nhân sinh viên mãn.
Chu Tự đứng tại đó, cuối cùng cũng bước thêm bước nữa.
Lúc này bên cạnh bọn họ đã có thêm một bé trai, trên lưng Tiểu Dược còn đang cõng một đứa.
Bọn họ đang ngồi tính tiền.
“Sắp, sắp đủ"
Gương mặt cha đứa bé ngập tràn ý cười, nói:
“Tích, tích thêm một năm nữa, chúng, chúng ta có thể mở sạp bán hàng, rồi, sau đó bán mì kiếm tiền, sẽ, sẽ sống tốt thôi"
Tiểu Dược cũng cười, tay nghề của bọn hắn rất tốt, chỉ còn thiếu một cửa hàng nữa thôi.
Mấy năm kiếm tiền, cuối cùng cũng sắp có được gian hàng của mình rồi.
“Ta lại giúp người ta giặt quần áo, cứ vậy thì sẽ nhanh đủ tiền thôi"
Tiểu Dược cười nói.
“Đừng, đừng để mệt quá, ta có, có sức mà"
Cha đứa trẻ chân thành nói.
Chu Tự nhìn thấy tất cả, hắn lại đi thêm một bước.
Lần này là Tiểu Dược đang ở nhà giúp người ta giặt quần áo.
Hai đứa trẻ đã lớn hơn một chút, chúng đều đang chơi đùa ở bên cạnh.
Đột nhiên một vị phụ nhân chạy vào, bối rối nói:
“Mẹ Thiết Trụ ơi, xảy ra chuyện lớn không hay rồi.
Lòng Tiểu Dược thầm quặn lên, vội hỏi:
“Xảy ra chuyện gì vậy?"
“Cha Thiết Trụ, hắn, lúc hắn đưa đồ ăn đụng phải lão gia trong phủ, đã, đã bị đánh chết rồi"
Vẻ mặt phụ nhân sợ hãi.
Tiểu Dược hơi kinh ngạc, nàng lập tức chạy ra ngoài.
Thuận tiện nhờ người tới giúp trông con.
Chu Tự cũng bước lên theo.
Lần nữa xuất hiện là lúc Tiểu Dược đang quỳ gối trước mặt lang trung:
“Đại phu à, ta xin ngươi, hãy cứu chồng ta. Tiền của ta cho ngươi hết, cho ngươi hết, ta không cần nữa. Ngươi cứu hắn đi, ta chỉ cần cứu hắn thôi, ta không cần gì hết. Cầu xin ngươi, cầu xin ngươi.
“Đừng như vậy mà, thực sự ta hết cách rồi, ngươi hãy đi mời cao minh khác đi.
Đại phu lắc đầu rồi lách mình rời đi.
“Đừng đi, xin ngươi, hãy cứu chồng ta, ai đó tới cứu hắn đi"
Tiểu Dược khóc lớn.
Chu Tự nhìn người đàn ông hấp hối trên giường, lần đầu tiên hắn lên tiếng:
“Ta có thể cứu hắn không?"
“Ngươi có thể cứu được mấy người?"
Giọng nói hư ảo lại truyền đến:
“Đây chỉ là một vài người trong nhân sinh, thứ ngươi thấy chỉ là hình ảnh thu nhỏ của bọn hắn.
“Sao lại muốn cho ta nhìn thấy?"
Chu Tự hỏi.
“Muốn có bảo tàng phải nhìn thấy ngọt bùi đắng cay khắp nhân gian. Ngươi cũng có thể quay đầu, từ bỏ bảo tàng. Nhưng cho dù ngươi xem hay không xem thì cuộc đời của bọn hắn cũng không thể thay đổi.
Giọng nói mờ mịt có chút cảm khái:
“Đây chính là nhân sinh, bọn hắn chỉ có thể chấp nhận, cho dù có đau khổ hơn.
Chu Tự im lặng, bước đi bước cuối cùng.
Lần này điều hắn nhìn thấy chính là Tiều Dược vì vất vả quá độ mà ngã khuỵ.
Cuộc đời ngắn ngủi của nàng cứ vậy mà kết thúc.
Chu Tự lại cất bước, lần này hắn nhìn thấy một cậu bé bò ra từ trong đống xác chết.
Hắn lợi dụng lòng tốt của mọi người, bắt ép phụ nữ trẻ con để uy hiếp người khác, ức hiếp những người tay trói gà không chặt, thế nhưng luồn cúi trước cường quyền.
Chu Tự thấy hắn ta như vậy thì chỉ muốn tiễn hắn lên đường.
Một người mới xuất hiện đằng sau, lần này là một người hiền lành bảo sao nghe vậy, cuối cùng cả đời hắn không làm bất kỳ chuyện xấu nào, thế nhưng cuộc sống đâu có tha cho hắn.
Chịu không biết bao khổ cực.
Sau hắn, Chu Tự đụng phải một người đàn ông bình thường.
Xuất thân bình thường, năng lực bình thương, cưới vợ cũng rất bình thường.
Cuộc sống của hắn yên bình, không sóng to gió lớn.
Xem hết cuộc đời của hắn, mặc dù hắn rất bất mãn của đời bình thường của bản thân nhưng quả thực lại là người sống hạnh phúc nhất.
Sau đó, Chu Tự gặp được một người giàu có, nửa đời trước cửa hắn phong quang vô hạn, tuổi già gia đạo sa sút, nghèo rớt mùng tơi.
Không biết bao lâu sau, Chu Tự đã chứng kiến vô số cuộc đời của con người, hắn nghiêm túc xem hết của từng người.
Bạn bè của bọn hắn, người thân của bọn hắn, hắn đều đang chứng kiến.
Có đắng có ngọt, có vui có buồn, nhưng niềm vui chiếm rất ít, mà lại có một số người không biết trân trọng niềm vui. Thứ còn lại không phải khổ thì là buồn. Bọn họ muốn dành phần lớn thời gian ở nơi này, nhưng lại không trân trọng niềm vui. Cuộc sống bình yên chỉ trong chốc lát, hàng ngày luôn có việc vụn vặt. Lúc này, Chu Tự đi về vùng bùn đất ban đầu nhất, lần này hắn không chê bỏ như trước đó. Trên đường hắn lại gặp hai cha con, nhưng không phải là cha con Liễu Chính.
“Tiên sinh đi đường ư? Trời nắng gắt, có cần mũ rộng vành không?"
Thanh niên trẻ hỏi.
Chu Tự nhìn hắn, mỉm cười nói:
"Cam on."
“Tiên sinh khách sáo rồi"
Thanh niên vui vẻ nói:
“Tiên sinh thích nó, đó là vinh dự của ta.
“Không"
Chu Tự lắc đầu nói:
“Phải là ngược lại, có thể gặp được các ngươi là vinh hạnh của ta.
Vừa dứt lời, Chu Tự khiêm tốn nói:
“Tại hạ Chu Tự, trong lúc mơ hồ từng gặp được một vài bạn tốt trên con đường này, không thể trò chuyện vui vẻ với họ, thực sự nuối tiếc.
“Có thể trở thành bạn tốt của tiên sinh, vậy chắc chắn không phải là người bình thường phải không?"
Người đàn ông ngưỡng mộ nói.
Chu Tự lắc đầu, sau đó cầm mũ rộng vành ôn hòa nói:
“Chúng ta cũng là bạn, không phải ư?"
Người đàn ông vô cùng kinh ngạc, sau đó vui vẻ nói:
“Đó là vinh hạnh của tại hạ.
1078 chữ