Chuyển cảnh.
Toàn thân Đại Sơn đầy máu, bốn thi thể nằm dưới đất.
“Đệ đệ của ta đâu?"
Không ai trả lời hắn.
Cùng lúc đó, một ông lão đi đến, hắn nhìn chằm chằm Đại Sơn, trong mắt mang theo niềm vui:
“Hạt giống tốt, cuối cùng đời ta cùng tìm được hạt giống tốt. Rõ ràng còn là cậu bé, chưa từng tu luyện, mà đã tiến vào trạng thái luyện khí.
“Ngươi biết đệ đệ ta ở đâu ư?"
Đại Sơn hỏi.
“Ta biết hắn bị bắt đến chỗ nào, nhưng không biết hắn còn ở đó không, ta đưa người đến đó?"
Ông lão cười hỏi. Sau đó Đại Sơn đi lên núi theo ông lão. Trên đường họ gặp một số người muốn ra tay, toàn bộ đều bị ông lão giết chết nhẹ nhàng như gió mây, giơ tay là giết. Rất nhanh họ đã giết lên đến đỉnh núi, nhưng cho dù họ giết hết tất cả, vẫn không tìm thấy cậu bé bị bắt đến đây. Hỏi những người bị bắt, mới biết cậu bé đã bị đưa đi, không biết là đi đâu.
“Xem ra không tìm được đệ đệ của ngươi rồi, nhưng ngươi muốn bái ta làm thấy không?"
Trên đỉnh núi, ông lão hỏi.
“Bái ngươi làm thầy?"
Đại Sơn chân thành nói:
“Như vậy có thể tìm được đệ đệ của ta không?"
“Có thể"
Ông lão cười nói.
“Chỉ cần ngươi đủ mạnh, thậm chí có thể lật tung cả khoảng trời này “Ngươi có thể dạy ta cái gì?”Đại Sơn hỏi.
“Tu chân, dạy ngươi nắm chắc sức mạnh của trời đất, bước trên con đường thuộc về mình.
Ông lão nghiêm túc nói. Đại Sơn chỉ suy nghĩ một lát, quỳ xuống dập đầu bái sư.
"Ha ha ha."
Ông lão cười lớn ha ha.
“Tốt, đồ nhi ngoan. Đúng rồi, ngươi có tên không?"
“Ta tên là Đại Sơn.
Đại Sơn trả lời.
“Đại Sơn? Đây là tên thật của ngươi à?"
Ông lão hỏi.
“Cha mẹ gọi ta như vậy, họ nói ta có tên chính Đại Sơn suy nghĩ một lúc nói:
“Cha ta nói ta họ Chu, tên chỉ có một chữ Nhiên. Ta tên là Chu Nhiên Khoảng ba giờ tại Trấn Thanh Bắc, Chu Nhiên quét dọn vệ sinh phòng bếp, định nghỉ một lúc, năm sáu giờ lại quét dọn tiếp. Chỉ là khi quét dọn hắn đột nhiên ngẩn người, không khỏi nhìn ra bên ngoài.
“To gan như vậy ư?"
Hắn không khỏi cảm khái.
“To gan cái gì?"
Liễu Nam Tư đi vào, vừa hay nghe thấy.
“Trí giả đã đành, tên nhóc vừa biết trộm đồ vừa biết lừa người sao cũng tham dự vào?"
“Tham dự vào cái gì?"
Liễu Nam Tư tỏ vẻ mặt thắc mắc.
“Có hai kẻ liên thủ phục chế đạo của ta, tuy chỉ là bề ngoài, nhưng đúng là đã làm như vậy. Ta rất hiếu kỳ họ lấy dũng khí ở đâu ra?"
Chu Nhiên cầm dao thái gom rác xung quanh vứt vào thùng rác.
“Đám người trí giả cũng không phải kẻ ngốc, chắc chắn có chuyện gì khiến ngươi không nổi giận.
Liễu Nam Tư nói.
“Ta xem xem rốt cuộc họ muốn làm gì?"
Chu Nhiên chém mạnh dao lên thớt. Bỗng nhiên, một số hình ảnh từ trong hư không truyền đến. Một lát sau, hắn cau mày nói:
“Quét dọn vệ sinh đi “Đó là cái gì?"
Liễu Nam Tư lại tỏ vẻ mặt hiếu kỳ.
“Họ lại tập trung tất cả đạo trên thế gian"
Chu Nhiên kinh ngạc.
“Họ muốn làm gì?"
Liễu Nam Tư hiếu kỳ.
“Không biết, nhưng ta nhìn thấy con trai của ngươi trong đó.
Chu Nhiên không vui nói:
“Hắn vốn không hiểu, lãng phí.
“Không hiểu?"
Liễu Nam Tư suy nghĩ một lát nói:
“Ta nghe nói chiến lực của con trai vượt qua nhất phẩm rồi. Ấy thế mà không có dấu vết của đạo?"
Hai người cũng không biết có chuyện gì, tóm lại nuôi con trai lớn đến từng này, thực sự cũng không hiểu hắn. Hắn nói hắn học võ, đang định lấy võ nhập đạo.
“Ngươi nói xem nếu con trai ngộ đạo thì sẽ thế nào?"
Liễu Nam Tư hiếu kỳ. Chu Nhiên không trả lời, bởi vì hắn không biết.
“Bỗng nhiên ta hơi lo lắng, với kiểu ảo tưởng sức mạnh của hắn, liệu có ngộ ra, trên trời dưới đất chỉ mình ta độc nhất.
Liễu Nam Tư lại bỗng lo lắng.
Chu Nhiên:
"..."
Tại Hậu Sơn của Thiên Vân Đạo Tông.
“Đúng là hiếm có"
Tô Trần uống trà tỏ ra kinh ngạc.
“Cái gì hiếm có?"
Liễu Bắc Uyên đang pha trà. Đặt chén trà xuống, Tô Trần mới lên tiếng:
“Hình như Chu Tự đang ngộ đạo.
“Chẳng phải hắn là nhất phẩm rồi sao? Còn ngộ đạo làm gì?"
Liễu Bắc Uyển tỏ vẻ mặt ngạc nhiên.
“Hắn chưa có đạo"
Tô Trần trả lời.
Liễu Bắc Uyển tỏ vẻ mặt kinh ngạc:
“Tại sao nhất phẩm lại không có đạo?"
Theo bình thường, tiến vào tam phẩm thì phải bắt đầu cảm ngộ đại địa, lựa chọn một con đường thuộc về mình. Đại đao tam thiên đều quy về một mối, nhưng mỗi người khác nhau. Mỗi một người đều có đạo ý, đạo khư, đạo tâm. Như vậy mới có cơ hội nhảy vọt thoát khỏi phẩm cấp, đạt đến nhất phẩm, sao có thể không có đạo? “Không biết, nhưng Ma Chủng của hắn tăng lên tam phẩm là vì ma đạo chân ý, chứ không phải đạo của bản thân hắn. Còn về thực lực nhất phẩm đó, ta cũng không hiểu"
Tô Trần rất bất lực.
Liễu Bắc Uyển:
Nàng lại thở dài một hơi, sau đó nói:
“Ta nhớ con gái bằng tuổi Chu Tự phải không? Một người nhất phẩm, một người lục phẩm. Tại sao khoảng cách lớn đến vậy?"
“Đương nhiên con gái phải so với con gái, so với Tiểu Nguyệt đi... Nghĩ kỹ lại, con gái ít hơn Tiểu Nguyệt một phẩm, mà lại còn nhỏ hơn mấy tuổi, rõ ràng so sánh được.
Tô Trần lạc quan nói.
Liễu Bắc Uyển:
"..."
Nghĩ như vậy thì cũng không tệ, đột nhiên nàng hơi hiếu kỳ.
1095 chữ