“Ngu dốt ngông cuồng"
Người trung niên rất tức giận, đang định ra tay hạ gục Chu Nhiên, nhưng Chu Nhiên nhanh hơn họ một bước.
Keng!
Ánh đao lóe lên, sau đó Chu Nhiên quay người bỏ đi trong ánh mắt sợ hãi của tất cả mọi người:
“Bắt đầu từ hôm nay, sẽ là thời gian đếm ngược Thần Bách Thú nghênh đón cái chết.
Chu Nhiên bỏ đi, tất cả thần sứ đều chết, thần điện sập đổ theo đó. Chu Tự biết, hôm nay là ngày Thần Minh bá đạo bắt đầu sụp đổ. Hắn đi theo cha, không bao lâu hắn xuất hiện trên một ngọn núi.
“Sư phụ, ta về rồi.
Chu Nhiên quỳ trước mặt ông lão nói.
“Tu luyện tiếp không?"
Ông lão hỏi:
“Tu luyện tiếp” Chu Nhiên gật đầu.
Chu Tự cứ nhìn mãi, hắn tưởng rằng kho báu chính là chứng kiến cha tu luyện, rồi học tập theo. Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện không phải, việc tu luyện đều bị bỏ qua.
Lại mấy năm trôi qua, Chu Tự nhìn thấy cha lại xuống núi. Sau khi xuống núi, hắn vẫn không tu luyện, chỉ không ngừng tìm kiếm thần điện. Lần này hắn đã tiêu diệt mười tòa thần điện. Tám tòa trong đó là Thần Bách Thú, hai tòa là Thần Trật Tự.
Mỗi một lần, hắn chỉ tung ra một đao, có nghĩa là những người đó không xứng với nhát đao thứ hai của hắn.
Xong xuôi hắn lại trở về. Đi đi về về tổng cộng trải qua mười hai lần. Lần sau giết nhiều hơn lần trước, phía sau hắn cũng bắt đầu có người đuổi theo. Chu Tự nhìn thấy một người toàn thân mặc giáp, là ma sát. Chu Tự nhớ hắn, đã từng nghe hắn kể chuyện ở Thực Vi Thiên Thành. Không ngờ hắn theo cha sớm như vậy. Lần này Chu Tự phát hiện cha tiến vào trạng thái kỳ lạ, khí tức trên người có thay đổi lớn. Theo kinh nghiệm của hắn, tu vi hiện giờ của cha chắc hẳn là nguyên linh tứ phẩm, nhưng không biết tại sao cha không có nguyên linh.
Lúc này Chu Nhiên gặp được sư phụ. Hắn yên tĩnh đứng đó, ông lão nhìn về phía chân trời, thở dài một tiếng:
“Ngươi tìm được con đường của mình chưa?"
"Ùm."
Chu Nhiên gật đầu:
“Muốn đi theo con đường nào?"
Ông lão hỏi.
Hiện giờ, Chu Nhiên đã có sự uy nghiêm, chỉ là không thể hiện uy nghiêm trước mặt sư phụ. Hắn trầm mặc một lúc nói:
“Ta không cần xác định đi con đường nào. Con đường của ta luôn ở dưới chân ta, ý của ta sớm đã truyền khắp bốn phương. Ý của đại đạo, khư của đại đao, tâm của đại đạo, ta đã có từ lâu, hiện giờ chỉ thiếu một bước tập trung lại. Những nơi ta đi qua, trấn áp tất cả, chỗ nào ta ở, vô địch thế gian.
“Tốt!"
Ông lão mỉm cười nói:
“Đi đi, đi con đường của ngươi, cả ma đạo đều sẽ nghe theo hiệu lệnh của ngươi.
Chu Nhiên gật đầu, quay người rời đi. Lần này Chu Tự nhìn thấy mỗi một bước cha bước đi, khí thế đều xuất hiện thay đổi kinh thiên. Con đường như hắn đi qua, hàng vạn sinh linh đều né tránh, cỏ cây cúi rạp, tựa như tôn giả trên thế gian này, vượt trên tám phương. Cự Phách Ma Đạo, bắt đầu leo lên đỉnh.
Chu Nhiên đi về phía ngọn núi, còn dưới ngọn núi, có các tu sĩ ma đạo đứng đó. Lúc này, họ nhìn thấy khí tức của Chu Nhiên thăng hoa, sinh ra đạo ý. Ý của hắn cuốn trôi tám phương “Bắt đầu từ hôm nay, ta muốn cả thời đại này đều nghe thấy giọng của ta, nhìn thấy bóng hình ma đạo.
Chu Tự nhìn cha, trong phút chốc hắn cảm thấy thật ngầu. Lúc này, ma đạo bắt đầu xuất hiện từ trong một góc, để lại tên trong thời đại. Nhưng Thần Minh không quá để tâm.
Chu Tự cứ vậy nhìn cha ngưng tụ đạo khư, sinh ra đạo tâm. Sau đó hắn không hiểu nữa, chỉ biết lần này cha lại đến từ biệt.
“Ngươi muốn xuống núi à?"
Lần này ông lão đã rất già. Ông lão đã không xuống núi từ lâu, chỉ yên tĩnh chờ đợi.
“Ừm, xuống núi, giết thần Chỉ mấy chữ ngắn gọn đã khiến ông lão kích động vạn phần, dường như đợi cả đời, cuối cùng đã đợi được ngày hôm nay.
“Sư phụ còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, ngươi đã nói gì không? Ngươi nói chỉ cần đủ mạnh, thì có thể lật cả bầu trời này. Ta vẫn luôn ghi nhớ. Cho nên ta muốn bắt đầu lật bầu trời này.
Ngày Chu Nhiên xuống núi, ông lão tiễn hắn xuống núi. Chu Tự đi phía sau hắn, xúc động kỳ lạ, dường như người muốn giết thần là hắn. Không những vậy, còn có rất nhiều người ma đạo đi theo, dường như tất cả mọi người đều muốn chứng kiến cảnh tượng chuyển sang thời đại khác. Giết thần! Thần Minh đã thống trị họ rất nhiều năm sắp bị kéo xuống thần đàn.
Chu Nhiên không đợi bất kỳ ai, hắn bước một bước biến mất giữa trời đất. Chu Tự cũng bước ra một bước. Liền sau đó, trong hư không, một vị Thần Minh nhìn chằm chằm người trước mặt, tỏ vẻ mặt sợ hãi. Hiện giờ cơ thể hắn tàn phế, khí tức hư yếu. Còn người đàn ông trước mặt hắn, vô cùng uy nghiêm, khí tức toàn thân như mặt trời ban ngày. Nhìn thấy hắn, dường như nhìn thấy hai chữ vô địch, không thể chiến thắng. Hắn đi con đường vô địch, hành đạo vô địch, trấn áp trời đất.
“Loài người, ngươi muốn đối đầu với Thần Minh ư?"
Thần Bách Thú nổi giận nói.
“Không đủ rõ ràng à?"
Chu Nhiên bước ra một bước, ma đạo lướt qua, đầu của Thần Bách Thú bay lên.
“Ngươi cho rằng giết ta có tác dụng không? Quyền hạn của ta bất diệt, mãi mãi không chết"
Thần Bách Thú cười lạnh lùng nói:
“Người vốn không hiểu thần là gì?
“Người đang nói xóa bỏ những thứ này ư?"
Chu Nhiên khẽ động đạo, chém lướt xung quanh. Lúc này quyền hạn xung quanh vỡ vụn, tan rã, trở về với trời đất.
1076 chữ