Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 1163: Thiên Vân Đạo Tông




Đạo nhân lại thở dài một tiếng. Sau đó hắn cho hai người Lý Cảnh Sơn thời gian một tháng, như vậy đỡ hơn nhiều. Lúc này Lý Cảnh Sơn chỉ muốn luyện quyền. Nhưng hôm nay đạo nhân không cho hắn luyện quyền. “Đi thôi, đưa các người đi nhận một sư muội, tháng trước đã muốn nhận nó rồi, bị các ngươi làm lỡ. Tuy Thiên Vân Sơn chúng ta hơi nhỏ, nhưng cũng có không ít người, sau này chỉ trông mong vào các ngươi. Hồng Nghê hơi hiếu kỳ, tiểu sư muội trông như thế nào?

Sau đó họ đến một thôn làng. Một cô bé năm sáu tổi được ông lão đưa đến. Cô bé có đôi mắt to tròn, linh động, sau khi gặp hai người liền gọi ngọt ngào:

“Sư huynh, sư tỷ.

Chu Tự nhìn đối phương, nghĩ ra cô bé là ai rồi.

Nhạc mẫu đại nhân.

Đây cũng là lần đầu tiên Chu Tự biết ba ngươi sư phụ trở thành huynh muội như thế nào. Hồng Nghê nhìn cô bé, không nhịn được véo má cô bé.

“Ta tên là Hồng Nghê, sư huynh ngươi tên là Lý Cảnh Sơn, ngươi tên là gì?"

“Tiểu Thúy"

Cô bé cười nói.

“Cái tên này..."

Hồng Nghê nhìn sang sư phụ nhà mình.

“Muốn đổi thì đổi đi"

Đạo nhân nói. “Vậy sau này gọi là Tiểu Kính được không?"

Hồng Nghê hỏi, Tiểu Thúy hếch cằm, tỏ vẻ bất mãn.

Chu Tự đột nhiên nghĩ đến bức ảnh hồi nhỏ của Thu tỷ, hình như hơi giống nhạc mẫu. Chu Tự bước ra một bước, nhìn thấy sư phụ đứng trước núi, hắn không ngừng luyện quyền. Mỗi một quyền đều mang theo khí chất.

Mỗi một quyền đều đánh về phía núi, nhưng lại không đánh lên núi.

Có lúc hắn sẽ đi hỏi chuyện tu luyện của sư phụ hắn, nhưng hắn chưa từng tu thuật pháp. Ngược lại là Hồng Nghê và Tiểu Kính đang tu luyện thuật pháp. Hôm nay, Tiểu Kính chạy đến, cô bé cầm chiếc gương nói: “Sư tỷ sư huynh, các ngươi xem chiếc gương này có quái vật.

Nghe xong, Hồng Nghê và Lý Cảnh Sơn đều kinh hãi. Sau đó đi đến xem chiếc gương, phát hiện Tiểu Kính dùng thuật pháp để lại hình ảnh cô bé làm mặt quỷ.

Thấy họ bị mắc lừa, Tiểu Kính tiên tử phá lên cười. Lý Cảnh Sơn khẽ cau mày, vẻ mặt nghiêm túc.

“Sư huynh việc gì phải nghiêm túc như vậy, các ngươi cả ngày không thích cười, ta lo các ngươi nghĩ không thông suốt, chọc cho các ngươi vui thôi mà.

Tiểu Kính tiên tử ấm ức nói. Lý Cảnh Sơn và Hồng Nghê đều ngẩn người. Sau đó Tiểu Kính lại làm mặt quỷ với bọn họ, phá lên cười chạy đi. Lý Cảnh Sơn và Hồng Nghê cũng phải bất lực. Nhưng bị Tiểu Kính nói như vậy, hai người họ mới cảm thấy mình vẫn luôn chìm trong quá khứ.

Chu Tự nhìn thấy hình như tâm thái của sư phụ đã bắt đầu thay đổi, quyền pháp cũng thay đổi theo, thỉnh thoảng cũng nở nụ cười. Lần này Chu Tự vẫn nhìn thấy sư phụ đang luyện quyền, còn sư nương và nhạc mẫu nói chuyện ở một bên.

“Sư tỷ, lúc nào thì ngươi kết hôn với sư huynh?"

Tiểu Kính hiếu kỳ hỏi.

“Thêm vài năm nữa đi"

Hồng Nghê trả lời.

Tiểu Kính gật đầu rồi nhỏ tiếng nói:

“Sư tỷ, ngươi mang thai chưa? Ta thấy ngày nào ngươi cũng ở cùng sư huynh, có phải sắp mang thai rồi không?"

Hồng Nghe tỏ vẻ mặt đầy dấu hỏi, sau đó giải thích:

“Không phải cứ ở bên nhau thì sẽ có thai, ngươi còn nhỏ, không hiểu.

“Ta hiểu"

Tiểu Kính nghiêm túc nói:

“Ta hiểu, ta hiểu hết.

Hồng Nghê:

"..."

Chu Tự cảm thấy đúng là Thu tỷ bị sư phụ nàng làm hư rồi.

Thời quan trôi qua rất nhanh. Thiên Vân Sơn cũng vẫn không tăng thêm đệ tử. Hôm nay, Lý Cảnh Sơn đứng trước núi, không luyện quyền. Lúc này, khí huyết trên người hắn bắt đầu sôi sục, khí thế vĩ đại, sững sững hiện ngang, dường như một mình hắn còn lớn hơn cả ngọn núi này.

“Có thắc mắc gì ư?"

Đạo nhân đi đến hỏi.

“Trước khi chết cha ta lấy quyền nhập đạo, quyền có thể chấn động thiên địa, trấn áp tám phương. Ta nhìn thấy rất rõ ràng, nhưng ta cảm thấy không đủ?

Lý Cảnh Sơn đưa tay sờ ngọn núi trước mắt nói:

“Quyền như vậy, tuy uy lực khổng lồ nhưng không đủ để phá núi. Ta muốn giác ngộ ra quyền phá núi thực sự"

“Phá núi?"

Đạo nhân nghi hoặc.

“Đúng, phá núi mở ra ngọn núi của thời đại này.

Ánh mắt Lý Cảnh Sơn trở nên kiên định.

Nghe vậy, đạo nhân chấn hãi. Hôm nay cuối cùng hắn cũng hiểu nhà họ Lý đang bảo vệ cái gì. Hy vọng của tương lai.

Lý Cảnh Sơn đứng trước núi không biết bao nhiêu lâu. Cho đến hôm đó, trên trời đổ mưa, nước mưa rơi xuống người hắn bắt đầu bốc hơi. Khí huyết trên người hắn như biển, khí thế hừng hực, một niềm tin không hề sợ hãi xuất hiện trong hắn, hắn bao dung chúng sinh, ôm trọn thiên địa. Sau đó hắn bước ra một bước, dường như gánh vác trách nhiệm nặng nề của thời đại trên vai.

Hắn nắm chặt nắm đấm, tung ra một quyền.

Ầm!

Ngọn núi trước mặt bỗng ầm ầm đổ sập vỡ tan. Ánh sáng xuyên qua nước mưa chiếu lên người hắn. Vĩ đại, huy hoàng. Đạo ý lan rộng theo đó.

Lúc này đạo nhân xuất hiện bên cạnh hắn, tỏ vẻ mặt kinh hãi.

“Sư phụ"

Lý Cảnh Sơn nhìn đạo nhân bên cạnh, nghiêm túc nói:

“Chúng ta mở rộng thu nhận đệ tử đi, thu nhận những người có chí trong thiên hạ. Sau này chúng ta đổi tên, Thiên Vân Đạo Tông. Vì chúng ta của thời đại này, đi tranh giành một tương lai"

Đạo nhân ngẩn người nhìn đệ tử trước mắt, cuối cùng gật đầu mạnh:

“Sau này Thiên Vân Đạo Tông giao cho con đấy.

1120 chữ