“Không có câu hỏi liên quan đến ngộ đạo à?"
Trí giả hiếu kỳ hỏi.
“Không có, dù sao nhiều như vậy, ta chỉ xem xong cảm nhận xong. Vốn đã không hiểu, thì lấy đâu ra câu hỏi?"
Chu Tự uống trà, sau đó nói:
“Nhưng có một điều ta khá là hiếu kỳ, sau này ông bà nội ta thì sao?"
“Không có sau này"
Trí giả nói thẳng:
“Chính là thế này, lúc đó người bình thường không có kỳ tích và may mắn, kể cả tu chân giả cũng vậy. Cha ngươi và nhị thúc ngươi vốn đã bất phàm, lại gặp được cường giả trong tu chân giả lúc đó, nếu không con đường của họ cũng sẽ rất khó khăn. Ngươi cũng thấy sư phụ ngươi rồi, dưới Thần Minh đều là con kiến, diệt tộc bình thường. Nếu không một câu nói của cha ngươi, trong một tuần diệt trừ tất cả Thần Minh, tại sao lại chấn động cả giới tu chân? Lúc đó vô số người sôi sục, tình nguyện nhảy vào nước sôi lửa bỏng. Ngày đó có lẽ là ngày cả giới tu chân đồng tâm nhất. Với nhiệt huyết của họ, mở ra thời đại mới. Thậm chí ngay cả người bình thường cũng cam tâm lao vào cái chết, chỉ cầu mong để lại thời đại sáng sủa cho con cháu đời sau. Cảnh tượng đó như ngọn lửa, các chư thần lụi bại"
Chu Tự gật đầu.
Hắn cũng có thể cảm nhận được ít nhiều.
Lúc đó cha quá ngầu.
“Đúng rồi, còn có mấy vấn đề nhỏ muốn hỏi"
Chu Tự suy nghĩ một lát nói:
“Có phải tu vi cao thì không dễ có con không?” “Đúng thế"
Trí giả gật đầu:
“Ngươi cũng thấy rồi, sư phụ và sư nương ngươi là thanh mai trúc mã. Ta nhớ họ kết hôn từ rất sớm, cũng mấy năm nay mới có con trai. Cha ngươi, nhị thúc ngươi đều như vậy"
“Ta thế này chắc hẳn cũng tính là giai linh lục phẩm phải không?"
Chu Tự thử hỏi. Hắn vẫn không tăng cấp chính là muốn hỏi cho rõ.
“Tại sao ngươi cảm thấy ngươi là giai linh lục phẩm?"
Trí giả hỏi lại.
“Ta tu linh khí Chu Thiên mà"
Chu Tự nghiêm túc nói.
“Thần Phong Bạo bị ai giết? Linh khí Chu Thiên của ngươi ư?"
Trí giả cười nói.
“Đó chỉ là ta học võ từ nhỏ mà học được"
Chu Tự giải thích.
Trí giả uống trà, cười an ủi nói:
“Không sao, sẽ có thôi. Dù sao ngươi cũng không mạnh bằng cha ngươi. Hắn có hai đứa con, chắc ngươi cũng có thể có hai đứa"
Chu Tự:
"..."
Không đến nỗi tính theo công lực ngàn năm chứ?
“Câu hỏi tiếp theo.
Trí giả cười.
Chu Tự cảm thấy có thể hỏi người khác. Sau đó hắn hỏi câu khác:
“Ta nghe Nữ Thần Hắc Dạ nói, ở phía ngoại thành thần vực có một cánh cửa thông đến di tích lịch sử. Sau đó lại nghe Thần Quang Minh nói, thần vực cũng có thể trở thành di tích lịch sử, vậy liệu cánh cửa đó có thông đến thần vực không?"
“Không có khả năng lắm, có cánh cửa có nghĩa là tất cả được hình thành vào lúc chư thần lụi bại, nhưng thần vực lúc đó không thể trở thành di tích lịch sử. Cho nên khả năng lớn là di tích từ xa xưa.
Trí giả trả lời.
“Thần Quang Minh nói, trong di tích lịch sử, hắn có thể nói với ta lai lịch của Nữ Thần Trí Tuệ, có đáng tin không? Có nguy hiểm không?"
Chu Tự hỏi.
“Đáng tin, cũng rất nguy hiểm.
Trí giả không giải thích. Chu Tự trầm mặc hồi lâu, quyết định hỏi câu hỏi cuối cùng, cũng là câu hỏi dạo này vẫn luôn muốn làm rõ nhất. Chỉ là câu hỏi này hơi phức tạp, cần sắp xếp một chút.
Câu hỏi này được sinh ra từ chỗ Thần Quang Minh. Hắn từng hỏi Thần Thái Dương, nhưng Thần Thái Dương không trả lời thẳng vào câu hỏi, bảo hắn đi hỏi trí giả. Dù sao trí giả là người trung lập, rất ít có lập trường riêng. Chỉ là trí giả rất ít khi xuất hiện, bây giờ gặp được, đương nhiên không thể quên.
“Có một câu hỏi liên quan đến Thần Minh, ta muốn hỏi tiền bối.
Chu Tự nghiêm túc nói.
“Hỏi đi"
Trí giả bình thản nói.
Chuyện liên quan đến Thần Minh rất dễ trả lời. Việc liên quan đến ba vị đó lại rất khó trả lời. Đặc biệt là Cự Phách Ma Đạo, nhiều lúc rất đau đầu. Cũng may lần này không vấn đề, cho nên hắn có thể trả lời nhiều thứ hơn. “Ta nghe Thần Quang Minh từng nói đến vực sâu của thế giới, hắn nói nơi đó có các loại nguy hiểm, sẽ làm hại thế giới. Nhiều năm nay giới tu chân bình yên vô sự, là vì có họ ở đó. Theo như hắn nói, thực ra chư thần đang thay cả giới tu chân gánh trọng trách?"
Chu Tự hỏi.
Tuy họ là phe phản diện, nhưng chuyện như này khiến hắn cảm thấy không vui. Giống như họ mới là kẻ có công đích thực, còn giới tu chân chỉ làm vướng chân vậy. Tóm lại hắn muốn làm rõ vấn đề này.
“Vấn đề này thực sư rất đơn giản.
Trí giả không bất ngờ, suy nghĩ một chút, hắn nói tiếp:
“Còn nhớ ông bà nội của ngươi không? Họ bị Thần Minh bắt đi, nói cách khác lúc đó rất nhiều người bình thường bị bắt đi. Mà chỗ họ bị bắt đi thực ra là vực sâu của thế giới"
“Nghĩa là sao?"
Chu Tự nghĩ đến điều gì, lại không dám chắc chắn.
“Thời đại đó, con người ở vực sâu thế giới, rất nhiều người phải chết ở đó, sau này chư thần lụi bại, ngoại trừ một vài kẻ phải chết và kẻ cứng đầu, thêm những kẻ có thể được tha, các Thần Minh còn lại phải đứng trước hai lựa chọn. Lựa chọn này là sư phụ ngươi đưa ra, hắn lấy đại cục làm trọng, cho nên suy nghĩ đầu tiên không phải là giết sạch. Hai lựa chọn này rất đơn giản. Thứ nhất là bị giết chết, thứ hai là tiến vào vực sâu thế giới, không có khả năng quay về dưới thiết luật. Cho nên Thần Minh nói cũng không sai, mấy năm nay giới tu chân yên ổn như vậy, thực sự là công lao của chư thần"
Trí giả cười nói.
1051 chữ