"Không, không phải mới một ngày thôi sao?"
Thu Thiển hỏi.
Hiện giờ là giữa trưa, Chu Tự biến mất từ giữa trưa hôm qua.
Sao lại là rất nhiều năm?
Sau đó Chu Tự đã kể cho nàng những gì mình nghe và thấy.
Hắn trải qua cả đời của vô số người, cùng họ chứng kiến ngọt bùi cay đắng, vui buồn ly hợp.
Mặc dù thời gian không để lại dấu vết gì trên người hắn, nhưng hắn như đã trải qua vô số năm tháng.
Giống như ba đời Liễu gia trên bùn đất.
Hắn đã trải qua cả đời của ba đời họ.
"Nói vậy ngươi đã không phải là tay mơ tu chân?"
Chu Ngưng Nguyệt ăn bánh bao hỏi.
Hôm nay chỉ có bánh bao.
"Không hề"
Chu Tự lắc đầu nói:
"Thứ ta nhìn thấy là ba ngàn đại đạo. Nhưng không có cái nào giảng thường thức"
Chu Ngưng Nguyệt: "..."
"Vậy ngươi ngộ đạo rồi?"
Thu Thiển hỏi.
Nàng không cảm giác được Chu Tự có gì khác thường, hắn có một chút thay đổi nhưng cũng không lớn.
Có thể là vì nhìn quá nhiều nhân sinh nên có một cảm giác khá nặng nề.
"Không có"
Chu Tự lắc đầu:
"Ngộ đạo thất bại, ta không thể ngộ ra thứ gì.
"Ngươi xem hết ba ngàn đại đạo lại không ngộ ra được cái gì?"
Chu Ngưng Nguyệt khó mà tin được.
Đây không giống đệ đệ quái vật chút nào.
Bị đánh tráo?
"Nguyệt tỷ, ánh mắt của ngươi là sao?"
Chu Tự cạn lời nói:
"Ta là luyện võ, ba ngàn đại đạo không hợp với ta"
"Ngẫm lại không có thu hoạch mới là chuyện bình thường, mà phó bản còn vào nữa được không?"
Chu Ngưng Nguyệt cầm sách lên xem.
Phát hiện đồ án đã biến mất.
Nói cách khác ba ngàn đại đạo chỉ có thể xuất hiện một lần.
Đã không có cơ hội đến quan sát nữa.
Chu Tự cũng không tiếc. Hắn đã xem hết, không ngộ đến là không ngộ đến.
Chu Ngưng Nguyệt cũng vậy. Nàng còn chưa tới cảnh giới kia, muốn ngộ đạo thì phải đợi mấy chục năm nữa.
Mục tiêu của nàng là trăm năm lên thượng tam phẩm, còn rất nhiều thời gian nên không cần vội vã.
"Ngày mai ngươi phải đi làm, đêm nay muốn về không?"
Thu Thiển hỏi.
"Ngày mai về."
Chu Tự cảm thấy đến cũng đến rồi, thế nào cũng phải ở lại một đêm.
Dù sao đến lúc đó nhờ đám Thanh Long đưa họ trở về là xong. Không tới mức đến trễ.
"Là có thể nấu ăn ngon rồi?" Chu Ngưng Nguyệt hỏi. Hôm nay ăn bánh bao cả ngày.
"Đêm nay Nguyệt tỷ muốn ăn gì?" Thu Thiển nghiêm túc hỏi.
Dường như nàng có ý nghĩ nấu ăn.
"Thịt kho tàu, sườn xào chua ngọt, móng heo muối tiêu, lại thêm một đầu cá hấp, không ăn rau xanh"
Chu Ngưng Nguyệt vội vàng mở miệng, vẻ mặt kích động.
"Không có móng heo"
Thu Thiển đáp.
"Vậy chuẩn bị chân gà rút xương để lót dạ"
Chu Ngưng Nguyệt lại nói.
"Tốt, đêm nay ăn cơm rang trứng"
Thu Thiển quyết định.
Chu Ngưng Nguyệt:
"..."
Chang vang.
"Bên phía Thiên Hạ Nhất Kiếm tông là thế nào?"
Chu Tự mở miệng hỏi lúc ăn cơm rang trứng. Mùi vị món cơm rang trứng của Thu tỷ không tệ.
Hơn nữa còn có canh cà chua trứng, rất phong phú.
Chu Ngưng Nguyệt ăn rất vui vẻ. Dường như nàng không hề ghét bỏ đồ ăn.
"Nguyệt tỷ, vì sao ngươi ăn cái gì cũng được?"
Chu Tự tò mò hỏi.
"Câu hỏi thứ nhất"
Chu Ngưng Nguyệt nhấp một hớp canh, sau đó mở miệng nói:
"Thiên Hạ Nhất Kiếm tông đã mở Kiếm Mộ, hiện giờ có người đã tiến vào, nghe nói có một số người đạt được linh kiếm nên đã rời đi. Nhưng còn càng nhiều người vẫn đang nỗ lực đăng đỉnh. Đương nhiên còn có một đám người chỉ đi được mấy bước đã bị bức lui. Câu hỏi thứ hai, ăn cơm là chuyện thường của con người, lại không khó ăn thì sao ta không ăn? Lãng phí đồ ăn đâu phải chuyện tốt"
"Chừng nào chúng ta đến Thiên Hạ Nhất Kiếm tông?"
Thu Thiển đang ăn cơm thì hỏi.
"Cuối tuần đi, hôm nay thứ tư, đợi thêm ba ngày nữa là có thể đi đến đó" Chu Tự nói.
Trước đó hắn định đến xem náo nhiệt, nhưng lần này thì khác.
Hắn luôn có cảm giác nhìn thấy ba ngàn đại đạo vẫn chưa đủ, hắn lại muốn đến xem kiếm tu.
Nếu không thì luôn cảm giác ngứa ngáy trong lòng.
Giống như không xem thì sẽ không thoải mái vậy.
Không biết vì sao lại biến thành thế này.
"Đại ca ngươi có đi không?"
Thu Thiển hỏi.
"Chắc chắn là đi, có điều hắn sẽ tự đi qua đó"
Chu Tự nói.
Chu Ngưng Nguyệt đang ăn cơm cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhìn thấy người kia, nàng liền nhớ tới con búp bê trong phòng.
Rất dễ dàng nuốt không trôi.
Khó mà tin được người như vậy lại có bạn gái như thế.
Khó trách vẫn luôn ra mắt thất bại.
Thu Thiển không nhắc đến những điều này, coi như không biết là được.
Dù sao đối phương cũng là người có uy tín danh dự.
Họ đã xác định là sẽ đến Thiên Hạ Nhất Kiếm tông.
Cũng không cần suy nghĩ nhiều đến nguy hiểm, bởi vì có Chu Tự.
Mặc dù xem không hiểu nhưng Chu Tự đã chạy tới đỉnh cao nhất của giới tu chân.
Cho dù đánh không lại cũng có thể dẫn người rời đi.
Sau khi ăn xong, Chu Tự rửa sạch bát đũa, ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi.
Lúc này Thu tỷ đang xem TV.
TV đang chiếu quảng cáo mặt nạ.
"Ngươi nghĩ ta có cần mua một chút không?"
Thu Thiển hỏi.
"Không cần đâu, da dẻ của Thu tỷ rất đẹp, không cần dùng đến những thứ này"
Chu Tự chân thành nói.
Làn da của Thu tỷ thật sự đẹp, nhất là sau khi nữ thần Đại Địa tặng món quà tân hôn.
Mặc dù không có thay đổi quá lớn nhưng vẫn rất rõ ràng.
Xúc cảm hoàn toàn khác biệt.
Cuối cùng người nhận được ích lợi quả nhiên là hắn.
Nhất là Thu tỷ sẽ không bao giờ già đi, đây là ích lợi cả đời.
Thu Thiển cười không nói gì.
Nàng chỉ muốn nghe Chu Tự khen nàng một câu.
1088 chữ