Thanh Thủy Tiên Tử có hơi cảm khái thốt lên:
"Ta chỉ muốn tìm một người hết lòng hết dạ đối xử tốt với ta, ta sẽ không bao giờ thay đổi cách nghĩ của mình đâu. Ta cảm thấy như thế cũng rất tốt, các ngươi có thấy vậy không?"
"Ta cũng thấy như vậy Thu Thiển gật đầu rồi nói tiếp:
"Hơn nữa ta đã tìm được rồi.
"Chính là người vừa rồi đấy à?"
Thanh Thủy Tiên Tử nói mà có chút hâm mộ.
Thu Thiển cười rồi gật đầu.
"Nhìn dáng vẻ của các ngươi, tới đây chơi à?"
Thanh Thủy Tiên Tử tò mò.
"Không phải"
Thu Thiển nhìn theo bóng lưng của Chu Tự rồi đáp:
"Bọn ta tới đây để nhìn hắn đăng đỉnh, rồi theo hắn lấy đủ ba ngàn đại đạo.
"Hả?"
Thanh Thủy Tiên Tử có chút thắc mắc:
"Không phải chuyện đăng đỉnh chỉ là đùa cho vui thôi sao?"
Chu Ngưng Nguyệt ăn quả bất tử rồi nói:
"Cứ theo dõi là biết mà, chúng ta không nói đùa đâu"
Thanh Thủy Tiên Tử kinh ngạc, nhưng bây giờ ánh mắt của nàng đã dính chặt vào loại quả trên tay của Chu Ngưng Nguyệt.
Trái cây này có chút không tầm thường.
Sau đó nàng chụp nó lại, gửi cho đồng môn để người kia tìm hiểu giúp mình.
Lúc này, một số trưởng lão của Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông đều tới khu vực gần Kiếm Chủng.
Bọn hắn tới đây vì Đạo Tử và Thánh Tử.
Việc Đạo Tử và Thánh Tử tới đây không hề gây nên bất cứ sóng gió gì, dường như không có ai nhận ra bọn hắn.
"Không ai nhận ra Đạo Tử thì ta còn hiểu được, nhưng vì sao lại không có bất cứ ai nhận ra Thánh Tử chứ?"
Cố Nhạn đứng trên ngọn núi nói với vẻ mặt tò mò.
"Nếu như không phải từng gặp trong thành Thâm Uyên thì sư muội có nhận ra được Thánh Tử không?"
Hạ Vũ Trúc hỏi.
"Điều này...
Cố Nhạn suy nghĩ một lát, nàng phát hiện bản thân đúng là chưa từng nhìn thấy chân dung của Thánh Tử thông qua những con đường khác.
"Không chỉ vì Thánh Tử Ma Đạo rất ít xuất hiện, mà còn vì các truyền thuyết của hắn cứ như ánh sáng của Đạo Tử vậy, độ nhận biết rất cao. Nhưng lần này bọn hắn tới lại chẳng nói chẳng rằng, như những người bình thường tới đây thử sức mà thôi. Cũng chẳng còn độ nhận biết gì nữa cả. Không có khí tràng đặc biệt, người bên ngoài cũng sẽ cho rằng bọn hắn chỉ là những người bình thường giống mình mà thôi"
Hạ Vũ Trúc giải thích cho sư muội.
Cố Nhạn gật đầu, tỏ vẻ bản thân đã hiểu.
Cũng giống như việc các nàng thu liễm khí tức, rồi ép tu vi của mình xuống, khí chất cũng thay đổi, rất ít khi có người nhận ra.
Thánh Tử và Đạo Tử lúc này cũng làm vậy.
Mặc dù hình dáng của bọn hắn không thay đổi, nhưng khí chất biến hóa sẽ khiến cho người khác cảm thấy bọn hắn chỉ là người bình thường trong vô thức.
"Dường như tới bây giờ Đạo Tử cũng không có tiến triển gì, có phải là quá chậm rồi không?"
Cố Nhạn mở miệng hỏi.
Không chỉ mình nàng thấy chậm. Có không ít người tới đây vì Đạo Tử, nhưng lại phát hiện hắn đang không ngừng bị người khác vượt qua.
Nếu là trước đây thì chuyện này hoàn toàn không thể xảy ra.
"Thôi vậy, lão phu không xem nữa Một vị trưởng lão đã quay người rời đi.
Hắn càng xem càng cảm thấy tức giận.
Hận không thể tự mình xuống dưới đó đi giúp Đạo Tử.
"Cứ xem tiếp đi, lỡ đâu mọi chuyện sau này mới bùng phát thì sao?"
Một phụ nhân nói.
"Kiếm Chủng thì lấy đâu ra sau này mới bùng phát chứ?"
Lại thêm một người thở dài, sau đó cũng quay người rời đi.
"Có biến chuyển gì mới thì thông báo cho ta, nếu đứng đây nhìn tiếp thì huyết áp của ta sẽ tăng cao lắm Còn có người nói thêm.
"Thánh Tử Ma Đạo cũng sắp lên rồi, ta cảm thấy bọn hắn không chạm mặt nhau đâu, khả năng cao chỉ im lặng lướt qua mà thôi"
Một vị tiên tử cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
"Các ngươi cứ đi đi, ta ở đây xem tiếp"
Một vị trưởng lão khá trẻ tuổi cất lời.
Hai người Hạ Vũ Trúc nhìn các vị tiền bối rời đi. Mặc dù cả hai cũng cảm thấy rất thất vọng nhưng vẫn quyết định tiếp tục theo dõi.
"Thánh Tử Ma Đạo sắp lên rồi"
Trưởng lão khá trẻ tuổi kia nói.
Lúc này Chu Tự và Mạc Vấn đã đi lên phía trên.
Bước chân của Chu Tự vẫn rất ổn định, nhưng Mạc Vấn bên cạnh thì lại khác hoàn toàn.
"Mệt quá, bây giờ chúng ta đã đi tới đâu rồi?"
Cả người Mạc Vấn ướt sũng mồ hôi, hắn thở gấp mấy hơi rồi hỏi.
"Có lẽ đã qua một phần mười rồi"
Chu Tự quay đầu nhìn về phía sau rồi đáp.
Bây giờ đã không thấy được bóng dáng mấy người Chu Ngưng Nguyệt nữa rồi.
"Một...
một phần mười ư?"
Mạc Vấn có chút tuyệt vọng.
Đại đạo như thanh thiên, ta độc bất đắc xuất.
Xem ra mình không còn hi vọng gì với kiếm tu nữa rồi.
Lúc này, hắn nhìn về phía Chu Tự với ánh mắt khó hiểu:
"Đạo hữu không mệt à?"
"Ta vẫn ổn"
Chu Tự không dám trực tiếp nói rằng mình chẳng có cảm giác gì.
Dường như Kiếm Chủng chẳng hề cho hắn chút áp chế nào.
"Vậy chúng ta đi tiếp nhé?"
Mạc Vấn hỏi thăm.
"Được thôi"Chu Tự gật đầu.
Mạc Vấn nhìn thấy vẻ mặt ung dung thoải mái của Chu Tự thì tính hơn thua trong người cũng bị khơi dậy.
Sau đó hắn bắt đầu bộc phát tu vi rồi đi về phía trên.
Chỉ là chưa được mấy phút, Mạc Vấn đã gập eo thở hổn hển.
Không được rồi, hắn không đi được nữa.
Chu Tự nở nụ cười nhìn về phía trước mà nói:
"Đến rồi"
1073 chữ