Đạo Tử cất kiếm, nhưng khí tức vẫn đang không ngừng suy yếu.
Mặc dù hắn lĩnh ngộ được kiếm đạo vô thượng, nhưng một kiếm đỉnh phong mượn lấy ngàn vạn kiếm đạo Kiếm Chủng.
Dựa vào nội tình của bản thân hắn thì còn cần chút thời gian mới có thể ổn định cảnh giới được.
Nhưng hắn của bây giờ đã vượt xa phẩm cấp.
Kiếm đạo đã thành.
Lúc này hắn không có thời gian rèn luyện, bầu trời đột nhiên biến hóa khiến hắn rất bất ngờ.
Bầu trời sao vô tận khiến hắn cảm nhận được thế giới không bình thường, cứ như bị bóc ra rồi vậy.
"Mạnh thật, ai đã ra tay vậy?"
Lý Lạc Thư cũng không hiểu được loại lực lượng này, đây là quyền hành hay là thứ gì khác?
Hắn nhìn lên bầu trời, trước đây nơi đó có một lốc xoáy.
Vì muốn biết rõ, Lý Lạc Thư bước ra một bước, hắn đi vào bầu trời sao.
Chỉ là không tìm thấy bất cứ thứ gì.
Rất nhanh hắn đã lùi về, rơi xuống trước mặt Thần Trật Tự.
"Kiếm của ngươi đã không còn đáng sợ như trước đây Thần Trật Tự vừa cười vừa nói.
Lý Lạc Thư trước đây cho hắn một cảm giác vô cùng quái dị.
Cứ như là có thể chém ngã hắn, nhưng bây giờ thì không.
Ngay lúc Thần Trật Tự nói xong, Lý Lạc Thư nhìn chằm chằm hắn bằng một ánh mắt bình thản.
Ngay giây phút đó, Thần Trật Tự cảm giác như mình đã rơi vào kiếm lãnh. Trong mắt hắn, Lý Lạc Thư được vây quanh bởi kiếm đạo trong thiên hạ, quần tinh sáng chói.
Cùng lúc đó, hắn thấy Lý Lạc Thư đi tới trước mặt hắn trong tinh quang sáng chói.
Hai ngón tay của Lý Lạc Thư chụm lại thành hình kiếm, điểm vào trán Thần Trật Tự.
Phụt!
Trên bầu trời, Thần Trật Tự tỉnh táo lại.
Hắn nhổ ra một ngụm máu, thân thể bị kiếm đạo làm trọng thương.
Chỉ một ánh mắt mà có thể làm hắn trọng thương!
Dù trạng thái của hắn không ổn định, thực lực cũng không bằng một phần mười lúc trước, nhưng không thể nào như vậy được.
"Có thể ngươi đã đánh giá ta quá thấp"
Lý Lạc Thư nói rất bình tĩnh.
"Haha."
Thần Trật Tự lau máu bên khóe miệng, hắn cười lạnh đáp:
"Chẳng qua ta đã thần giáng, ngươi đánh bại được ta chẳng tính ghê gớm gì. Đánh ta chẳng bằng nghĩ xem phải làm thế nào mới thoát ra được đây đi"
"Đây là nơi nào?"
Lý Lạc Thư hỏi.
"Có người muốn xem thành phần của tu chân giới là gì, chẳng qua ta chỉ giúp hắn mở đường thôi. Bây giờ hắn đã hạ ánh mắt xuống, nếu đáng để hắn xem trọng thì không có bất cứ ai có thể rời khỏi đây"
Thần Trật Tự nói.
Lý Lạc Thư ngẩng đầu nhìn lại, hắn cảm thấy trong bầu trời đang có một ngôi sao bay thẳng về phía bên này.
Tốc độ của nó rất nhanh, như có thể nghiền nát tất cả mọi người ở đây bất cứ lúc nào.
Lý Lạc Thư bước ra một bước, muốn dùng kiếm chém sao trời kia xuống.
Chỉ là vừa bước ra đã biến mất ngay tại chỗ.
Khi hắn xuất hiện lại lần nữa, đã phát hiện mình đi vào sâu trong bầu trời.
Trước mặt Lý Lạc Thư xuất hiện một bóng người, không nhìn rõ được hình dạng.
Cho dù là cái bóng cũng vô cùng mơ hồ.
"Là ai?"
Lý Lạc Thư cúi đầu hỏi. "Ngươi rất mạnh, xem ra tu chân giới mạnh hơn những gì ta nghĩ nhiều. Thần minh cũng rất mạnh, nhưng không có ai như ngươi Bóng người kia nói với giọng khâm phục.
"Ngươi không phải thần minh?"
Lý Lạc Thư hỏi "Ngươi không lo lắng phía sau của ngươi sao?"
Người kia hỏi.
Sau lưng Lý Lạc Thư chính là Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông, hơn nữa một ngôi sao to lớn đang lao thẳng về phía bên đó.
"Ngươi sẽ ngăn cản ta quay lại đó ư?"
Lý Lạc Thư hỏi.
"Đương nhiên rồi Bóng người kia cười đáp:
"Trong bọn họ, kẻ sống sót mới có giá trị, không sống được thì chẳng còn giá trị gì. Ngươi thì khác, ngươi là cường giả mà ta chưa từng gặp qua, trẻ tuổi, cường đại, tiềm lực vô tận. Mỗi thời đại đều sẽ xuất hiện một người tương tự ngươi, nhưng chưa từng có ai tiềm lực cao như ngươi cả"
"Ngươi có từng nghĩ rằng thật ra ta cũng không được tính là đặc biệt nhất?"
Đột nhiên Lý Lạc Thư hỏi.
"Không tính đặc biệt nhất?" Bóng người kia có hơi thắc mắc:
"Ta có một đại ca, nếu ngươi gặp hắn, có lẽ ngươi sẽ thay đổi tất cả suy nghĩ"
Lý Lạc Thư bình tĩnh đáp.
"Ồ?"
Dường như đối phương rất hứng thú.
"Lần này ta phải trả giá rất lớn mới có thể để thần minh nhảy ra làm ván cầu cho ta tới đây. Mục đích của ta chỉ là muốn xem tu chân giới cao minh cỡ nào thôi. Vậy đại ca của ngươi đang ở đâu?"
Lý Lạc Thư nhìn về hướng sao trời đang lao tới:
"Có lẽ hắn sẽ tới đây nhanh thôi, đạo của ta đã hiển lộ rõ ràng, hẳn là đại ca ta đã góp đủ ba ngàn đại đạo"
"Ở kia à?"
Bóng người nhíu mày:
"Không thể nào, bên kia trừ một nhân loại không tệ ra thì chẳng hề có cường giả. Ta không đến nỗi mắc phải sai lầm nhỏ như thế"
Bóng người đột nhiên xuất hiện này vô cùng tự tin.
Lý Lạc Thư cũng không nói gì thêm về chuyện này.
Mọi người cứ rửa mắt mà đợi là được. "Dường như ngươi rất tự tin nhỉ?" Bóng người kia nhìn về phía Lý Lạc Thư rồi nói.
"Ngươi không cảm thấy là mình rất tự tin sao?"
Lý Lạc Thư hỏi lại.
Đối phương cười ha hả, không mở miệng.
Họ cứ thế nhìn về phía xa, nhìn về một chấm nhỏ bé trong tinh hà mênh mông vô tận.
Đó chính là nơi Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông tồn tại.
1114 chữ