Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 1198: Thành




"Nếu đã bị ta mượn dùng thì việc ta có ngộ được đạo hay không cũng chẳng còn quan trọng. Vì ba ngàn đại đạo đều có thể hướng về ta Chu Tự bước thêm một bước, tới bên cạnh Hạ Thiên Khuyết dưới ánh mắt của tất cả mọi người.

Lúc này Chu Tự nhìn về phía cự thạch kia, hắn đối mặt với Hạ Thiên Khuyết đang hoảng sợ mà tiếp tục mở miệng:

"Nếu ba ngàn đại đạo đều gắn liền với ta, vậy ta chính là điểm cuối của đạo. Mà ba ngàn đại đạo ở dưới chân ta, vậy ta chính là đầu nguồn của đại đạo. Lúc này người ngộ đạo, mở mắt ra là thấy bóng hình ta trong đại đạo"

Chu Tự nhẹ nhàm chạm vào ngôi sao to lớn kia.

Ầm!

Tiếng nổ vô hình vang lên.

Ngôi sao tan rã ngay tại chỗ.

Chu Tự đứng thẳng người trên không trung. Trong nháy mắt, hắn như trở thành một vòng xoáy to lớn, tất cả mọi thứ đều xoay tròn quanh hắn.

Hạ Thiên Khuyết khác với những người còn lại, hắn có thể nhìn thấy đại đạo vờn quanh Chu Tự, cứ như có thể bộc phát bất cứ lúc nào.

Hạ Thiên Khuyết cũng không thể nào hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Chưa từng nghe thấy, cũng chưa từng nhìn thấy.

Chu Tự vận chuyển công lực ngàn năm, trong mắt hắn ba ngàn đại đạo đều khó mà đào thoát được.

Lúc này công lực ngàn năm biến mất trong thân thể của hắn, cứ như đã hình thành một đại đạo thông thiên.

Hắn bước ra, giọng nói trầm ấm, vang vọng khắp thiên địa.

"Như thế ba ngàn đại đạo đã là đạo của ta, thiên địa đại đạo cũng là đạo của ta. Đạo ta thiên thành.

Ầm!

Chu Tự vừa dứt lời, đại đạo sụp đổ, không gian bắt đầu tan rã.

Sấm sét vô tận phá không mà đến, rền vang bốn phía.

Ngôi sao kia vỡ vụn trước mặt tất cả mọi người, mảnh không gian này cũng lấy Chu Tự làm trung tâm, bắt đầu sụp đổ.

Đại đạo trụy lạc, mệnh lý vỡ nát.

Cứ như một mình hắn tạo nên một hố trời trong thiên địa.

Tiếng rền vang lan xa.

Lý Lạc Thư phát giác ra được ngay, đại đạo đang sụp đổ rồi thiết lập lại.

Tất cả các ngôi sao xung quanh đều vỡ vụn trong nháy mắt, đại đạo phát ra ngọn gió càn khôn, quét sạch tất cả mọi thứ nơi đây.

Trời sao vỡ vụn, vách ngăn cách thiên địa tan rã trong nháy mắt.

"Ba ngàn đại đạo đã là đạo của ta, thiên địa đại đạo cũng là đạo của ta. Đạo ta, thiên thành!"

Ầm!

Lúc nghe được câu nói đó, bóng người hư ảo kia phun ra một ngụm máu tươi.

Hắn nhìn về hướng Chu Tự đang đứng rồi thốt lên một cách khó tin:

"Không thể nào, đây là quái vật gì vậy?

"Đại ca ta"

Trong mắt Lý Lạc Thư để lộ tinh quang, hắn nói:

"Đại ca ta chính là thần nhân, mọi điều hắn làm đều khiến ta khâm phục.

Lúc này đám người Thanh Long còn đang chờ, họ nhìn vực sâu mà nóng ruột.

"Hay là đi vào đó xem sao?"

Chu Tước cất lời.

"Đúng vậy, mấy người đại tiểu thư chưa chắc đã đợi được"

Bạch Hổ nói theo.

Thanh Long lại lắc đầu:

"Chờ một chút nữa"

"Phải chờ tới khi nào?"

Mọi người có chút bất đắc dĩ.

"Có gió?"

Huyền Vũ nhíu mày, hắn thốt lên:

"Đạo uẩn, gió đại đạo ư? Không đúng, các ngươi nhìn xung quanh kìa"

Lúc này, bốn người phát hiện không biết từ khi nào, xung quanh đã xuất hiện đại đạo vô tận.

Dường như đã hình thành một lốc xoáy, lấy nơi này làm trung tâm.

Mà ngay lúc bọn họ đang kinh ngạc thì có giọng nói truyền ra, đứt quãng nhưng họ có thể nghe được rất rõ ràng.

"Ta chính là điểm cuối của đạo, lại là đầu nguồn của đại đạo. Lúc này người ngộ đạo, mở mắt ra là có thể thấy bóng dáng ta trong đại đạo. Ba ngàn đại đạo đã là đạo của ta, thiên địa đại đạo cũng là đạo của ta. Đạo ta, thiên thành."

Những lời này truyền ra ngoài, đám người Thanh Long phát hiện mỗi một câu nói đều có thể khiến khí tức đại đạo xung quanh lay động.

Mà mỗi một câu nói đều không thể tưởng tượng, khiến người ta khó mà tin được.

Lúc nghe được câu cuối cùng, thậm chí họ còn cảm thấy rúng động không gì sánh kịp.

Sau đó một tiếng rền vang đã khiến họ tỉnh lại.

Ẩm..ẩm!

Trời đang sụp xuống, hư không đang vỡ vụn, vạn vật đang tan rã.

Đại đạo bắt đầu trụy lạc, cứ như đi tới trung tâm của vòng xoáy.

Đám người Thanh Long cảm nhận được một ngọn gió lớn đến kinh khủng, bốn người vội vàng lùi về xa.

Lúc này ở trung tâm của sự sụp đổ có một bóng người xuất hiện.

Hắn đứng sừng sững trong hư không, có ba ngàn đại đạo làm bạn.

Cứ như là điểm đầu và điểm cuối của tất cả mọi thứ.

Thanh Long nhìn bóng người kia, kinh ngạc thốt lên: "Giọng nói đó là?"

"Thiếu chủ, là giọng của thiếu chủ"

Bạch Hổ lập tức đáp lời.

"Đại đạo thiên thành?"

Huyền Vũ vô cùng hoảng sợ. "Thiếu chủ ngộ đạo rồi ư? Nhưng mà.." Nhưng vì sao lại khiến trời đất sụp đổ? "Sụp rồi, tất cả vận mệnh đều sup rồi"

Lúc này Thần Vận Mệnh gửi một tin nhắn vào nhóm.

Đám người nhìn thấy tin nhắn này thì đều không hiểu.

Trí Giả nhắn thêm:

"Không ngộ đạo còn đáng sợ hơn ngộ đạo nữa. Năm xưa ba vị kia cũng chẳng khoa trương như vậy.

Tô Thị:

"Các ngươi đang nói gì vậy?"

"Nhanh thôi, sắp ảnh hưởng tới Thanh Thành rồi" Thần Vận Mệnh trả lời lại một câu.

1132 chữ