Trở lại Thanh thành. Chu Tự có chút cảm khái.
Trời sắp tối rồi.
“Lúc này mới một ngày, ta cảm giác đã trải qua mấy tháng rồi vậy"
Chu Ngưng Nguyệt ăn hoa quả thở dài nói.
Sau đó, nàng kiểm tra đồ ăn nhẹ trên cơ thể của mình, lại phát hiện hầu hết đều ở đây.
Quả thực chỉ mới một ngày, nói ăn mấy tháng mà đã hết rồi.
“Đi siêu thị đi, mua chút gì đó về nấu cơm tối.
Thu Thiển nói.
“Móng heo muối ớt.
Chu Ngưng Nguyệt lập tức nói.
“Siêu thị không có móng heo.
Thu Thiển đi ở phía trước nói.
Chu Ngưng Nguyệt không phục:
“Chỗ nào không có chứ? Chắc chắn là có"
“Không có, có cũng không thể ăn Thu Thiển bình tĩnh nói.
“Tại sao không thể ăn?"
“Vì ta không làm đó.
“Đây là ngươi đang ngược đãi đứa nhỏ tám tuổi đấy.
Thu Thiển không để ý tới, tiếp tục đi về phía trước. Chu Tự đi theo phía sau, cũng không có cách nào khác. Thu tỷ nói không làm thì chắc chắn sẽ không làm.
Ngày mai còn phải đi làm, ngộ nhỡ không ra được cửa.
Chỉ có Nguyệt tỷ giống như mất trí nhớ, không sợ hãi.
Bữa tối, Chu Ngưng Nguyệt nhìn móng heo trong tủ lạnh nói:
“Thu Thiển, ngày mai chúng ta ăn móng heo muối ớt đi.
“Được"
Thu Thiển gật đầu.
Như vậy Chu Ngưng Nguyệt mới đóng tủ lạnh lại rồi ngồi vào bàn ăn cơm nước xong xuôi.
Chu Tự cảm thấy Nguyệt tỷ rất đáng thương.
Cha mẹ không ở bên cạnh, ăn gì cũng phải nhờ Thu tỷ nấu.
Một đứa trẻ được gửi nuôi trong nhà của người khác chính là như vậy.
Tủi thân nhưng lại không thế nào lớn tiếng kêu lên.
May mà Nguyệt tỷ đã 30 tuổi, không cần để ý đến suy nghĩ của nàng.
“Tại sao người ngộ đạo thì sẽ trở thành đạo chi cuối cùng?"
Chu Ngưng Nguyệt vừa uống canh vừa hỏi.
“Chỉ là ý tưởng đột phát thôi"
Chu Tự suy nghĩ một hồi và nói:
“Khi đó cảm thấy 3000 đại đạo ta đều xem hết rồi, nếu không có thì mượn một chút. Ngẫm lại, những thứ này chắc cũng không phải đối thủ của ngàn năm công lực. Nhưng ngàn năm công lực lại không thể rời khỏi cơ thể, ta chỉ nhớ đến đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, cho nên ta quyết định dùng ánh mắt lườm họ. Sau đó ta bắt đầu dùng ngàn năm công lực mô phỏng 3000 đại đạo, bắt đầu dùng ánh mắt áp chế đạo chung quanh, để ta trở thành trung tâm của đạo. Đại khái là lý luận như thế"
“Có thể cụ thể hơn không?"
Chu Ngưng Nguyệt hỏi.
“Chính là như vậy...Sau đó như thế..là được"
Chu Tự nói.
Vẻ mặt Chu Ngưng Nguyệt mờ mịt, sau đó nhìn về phía Thu Thiển.
Giống như đang hỏi ngươi có hiểu không?
Nhưng Thu Thiển lại mờ mịt nhìn về phía hai tỷ đệ này:
“Các ngươi đang nói cái gì vậy?"
Chu Ngưng Nguyệt:
"..."
Ăn cơm đi.
“Thì ra người thần bí kia là người giết chết Đại Địa Nữ Thần.
Chu Tự nhìn điện thoại di động nói.
“Chưa chắc là một người.
Chu Ngưng Nguyệt nhắc nhở.
“Ừm, có thể là một nhóm người"
Chu Tự suy nghĩ một lát, nói tiếp:
“Ta cảm thấy họ có thể là đám người phía trước thời đại Thần Minh. Chỉ không biết làm thế nào để tiếp xúc với họ. Dù sao họ cũng không giống người thời đại Thần Minh, khắp nơi đều để lại một số hậu thủ, rất dễ dàng nhìn thấy"
“Tại sao họ lại giết Đại Địa Nữ Thần?"
Thu Thiển đột nhiên hỏi.
“Có thể có liên quan đến nữ thần Trí Tuệ.
Chu Tự ăn thịt kho tàu, nói tiếp: “Ta nghe lúc người kia nói đến nữ thần Trí Tuệ, hình như có chút kiêng kỵ. Vì vậy, thân là tín đồ duy nhất của nữ thần Trí Tuệ, Đại Địa Nữ Thần đương nhiên sẽ trở thành mục tiêu của họ. Còn về có nguyên nhân nào khác sâu xa hơn không thì ta không biết. Trí giả nói là hắn không biết, ta lại cảm thấy hắn biết nhưng không nói với ta. Hắn đã nhiều lần làm thế rồi.
Thu Thiển gật đầu, nàng cũng cảm thấy trí giả luôn nhắm vào Chu Tự.
Cũng không biết tại sao.
“Cho nên ta dự định đến di tích lịch sử, chỉ là không biết muốn đi qua phải làm sao, hay là phải đi tìm trí giả.
Chu Tự nói.
Tóm lại chuyện gì cũng không biết, đi tìm trí giả đều có thể giải quyết hơn phân nửa.
“Di tích lịch sử? ngoại thành Thần Vực, mặt trời đỏ đối diện biển?"
Thu Thiển hỏi.
Chu Tự gật đầu, liếc mắt nhìn đĩa thịt kho tàu trước mắt bị Nguyệt tỷ đổi đi, mở miệng nói: “Đúng vậy, nơi đó có di tích lịch sử, hơn nữa cũng có thể nhìn xem đối diện rốt cuộc đi tới nơi nào. Nếu như là Thần Vực, cũng có thể sớm biết cánh cửa thứ bảy của Biên Giới thành đi tới nơi nào, hoặc có thể mở cánh cửa thứ bảy.
Nói xong, hắn lại gắp đi một miếng thịt to trước mặt Nguyệt tỷ.
“Các ngươi cũng ăn không hết đâu.
Chu Ngưng Nguyệt nói.
Chu Tự không để ý đến Nguyệt tỷ mà tiếp tục ăn.
“Khi nào thì xuất phát?"
Thu Thiển hỏi.
“Không biết"
Chu Tự lắc đầu:
“Mấy ngày nay phải đến hồ Khô Tịch một chuyến, đi hái trái cây. Các ngươi muốn đi không?"
"Di."
Chu Ngưng Nguyệt dẫn đầu giơ tay lên.
Cơm cũng không kịp ăn.
Thu Thiển gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Được rồi, nhưng các ngươi chỉ có thể đứng ở xa đợi.
Chu Tự nói.
Tại sao vậy?
Không phải vì lo lắng sợ các nàng gặp nguy hiểm, mà là Lý Lạc Thư không thể gặp Nguyệt tỷ.
Tại sao chứ?
Chỉ là một người bạn gái thôi mà, có thể quay lại mà.
Ảnh hưởng đến hành động tiếp theo của hắn. “Đúng rồi, làm sao mới có thể mở cửa không gian?"
Chu Tự đột nhiên hỏi.
1112 chữ