Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 1225: Thua




Nửa đêm.

Cánh tay của Quang Thủ chỉ còn rải rác mấy chục cái. Nhưng hắn cũng hái được gần một nửa trái cây.

Chu Tự cũng gõ được một nửa.

Phần còn lại vẫn chưa chín.

Lúc này Quang Thủ thu cánh tay lại, hắn nhìn đám người Chu Tự rồi nói:

"Cả đời này ta cũng không muốn gặp lại các ngươi nữa, chúng ta sau này không gặp lại" Thần Quang Minh nói rồi chui vào không gian, biết mất ngay tại chỗ.

Chu Tự đếm qua một lượt, hắn nhíu mày.

"Có thắng không?"

Lý Lạc Thư thu kiếm lại đi tới rồi hỏi.

"Ta cảm thấy không thắng"

Chu Tự đáp.

"Hơn một trái"

Tai Họa đi tới báo kết quả cuối cùng.

"Vậy chính là thua rồi"

Chu Tự nói rồi thở dài một tiếng:

"Lần này chúng ta có ba người, không hơn được ba trái thì chính là thua. Lần sau đến tìm đối phương lại đọ sức thêm một lần. Lần này ta cảm thấy là do cánh tay của ta quá ít nên mới thua. Ta quyết định sẽ về hỏi nhị thúc xem Kim Quang Thần Chú phải làm sao để mọc kim thủ"

"Ta không mọc được nữa rồi, chỉ dựa vào đại ca thôi.

Lý Lạc Thư nói xong rồi quay đầu rời đi.

Vừa rời khỏi Thiên Giới Sơn Mạch hắn đã mở cổng không gian đi khỏi đây.

Không ở nổi, không ở nổi.

Lý Lạc Thư vừa đi, Chu Tự lại nhìn về phía Thiên Giới Sơn Mạch, phải làm sao với ngọn núi này bây giờ?

Cứ đặt ở đây à?

"Có ai tới lấy lại cái này không?"

Chu Tự hỏi.

Tai Họa lắc đầu:

"Ta không chắc, nhìn dáng vẻ thì chỉ là chiếu hình tới thôi, không lâu sau sẽ biến mất"

Chu Tự gật đầu, hắn không để ý tới nữa.

Quan tâm làm gì, dù sao hắn cũng không chịu ảnh hưởng.

Nếu không được nữa thì đưa thành Biên Giới tới đây đụng một cái.

"Có hơi nhiều trái cây đấy.

Chu Tự vừa đáp đất, Thu Thiển đã cất tiếng nói.

"Dù sao Nguyệt tỷ có thể ăn rất lâu, không sao. Ngày mai đem cho mấy vị lão bản một ít. Nghe nói mỗi năm đều sẽ tăng lương hai lần. Tăng thêm một lần, ít nhất cũng được một ngàn ba một tuần. Tặng nhiều một chút, có lẽ bọn hắn sẽ tăng lương cho ta nhiều hơn một chút"

Chu Tự nói.

Thu Thiển:

"..."

Đống trái cây này rất quý giá đó.

Cũng chỉ có Chu Tự mới đem đi tặng người khác thế này mà thôi.

Không hề có chút khái niệm gì về nó cả.

Thu Thiển cũng không nghĩ tới việc uốn nắn, dù sao hái cái này cứ như chơi vậy, đúng là không có cảm giác trận quý chút nào.

Chu Ngưng Nguyệt ôm lấy núi quả, sau đó rửa một quả rồi đưa lên miệng cắn.

Nàng cảm thấy vỏ quá cứng, vội vàng lấy dao nhỏ ra gọt sạch.

Rồi lại cắn một miếng, ngon tới nỗi mắt sáng rực.

"Ngon quá.

Thu Thiển có chút bất ngờ.

Nàng lấy một trái, gọt vỏ rồi đưa cho Chu Tự đang cất trái cây:

"Ngươi thử xem, dường như ngon lắm"

Chu Tự cắn một miếng, phát hiện đúng là không tệ lắm.

Mềm mềm, thơm thơm.

Chu Ngưng Nguyệt đưa cho Chu Tự một trái.

"Cho ngươi cái này Chu Tự nhận lấy trái cây, hắn cảm thấy có chút cứng.

Dường như còn chưa đủ chín.

Được rồi, đưa cho mấy vị lão bản vậy.

Chu Tự tập trung hết mấy quả Chu Ngưng Nguyệt đưa tới.

Ngày mai tặng ra ngoài hết, tiện tay thêm vào mấy quả đã chín.

Thế là được rồi.

"Xong rồi, về thôi"

Chu Tự nói.

Sau đó hắn chào tạm biệt Tai Họa, rời khỏi hồ Khô Tịch.

Lúc về tới nhà thì trời đã rạng sáng.

Nửa đường, bọn hắn còn tới thành Biên Giới một chuyến, đưa thiếu niên kia vào trong phong ấn.

"Đi ngủ thôi"

Chu Ngưng Nguyệt đi về phía phòng mình.

"Nhớ đánh răng đó"

Chu Tự nói.

"Ta đi tắm"

Thu Thiển nói rồi cầm theo quần áo vào nhà tắm.

Còn Chu Tự thì đứng ngoài ban công hóng gió.

Nói mới nhớ, lâu lắm rồi hắn không gặp người hay uống say kia.

Cũng không biết là đã đổi việc, hay kiêng rượu rồi.

Hôm nay hắn không tu luyện, đợi Thu Thiển ra rồi sấy tóc cho nàng, hai người nghỉ ngơi.

Ngày bảy tháng sáu.

Thứ ba, sáng sớm.

Đông Phương Cảnh và Hạ Nguyệt đang trên đường đi làm.

Bọn hắn trò chuyện với vẻ nhẹ nhõm.

"Đúng rồi, nghe nói hôm nay Chu Tự sẽ đi làm, chắc là cũng mang theo trái cây tới. Có thể là tương đối tầm thường, đến lúc đó chúng ta nhớ để ý tới tâm trạng của hắn, nói vài câu dễ nghe. Như thế thì kỳ thực tập của chúng ta cũng thuận lợi hơn"

Hạ Nguyệt nói.

"Ta biết rồi, ta ở đây đã mất đi mấy thói hư tật xấu lúc trước rồi. Cho dù bọn họ có vẻ không bằng được chúng ta cũng sẽ không tạo nên cảm giác hơn thua quá nhiều, ta cảm thấy nơi này rất tốt"

Đông Phương Cảnh gật đầu rồi nói:

"Mấy đồ ta bảo trong nhà gửi ngày mai sẽ tới. Qua mấy ngày nữa ta đưa tới sau, không đến nỗi bị cho rằng là cố ý làm khó Chu Tự Hạ Nguyệt gật đầu.

Sau đó hai người bước từng bước nhẹ nhõm về phía thư viện.

Vừa đến thư viện.

Đám Hạ Nguyệt đã thấy Vân Tiêu tiên tử đang quét dọn vệ sinh.

Thật ra họ có chút khó hiểu, những chuyện như quét dọn vệ sinh này hơi ảnh hưởng đến mặt mũi.

Vị tiền bối này thật sự không thèm để ý, hay là vốn không có mặt mũi gì đó?

Dù sao bảo họ quét dọn vệ sinh, họ chắc chắn không làm.

Vẫn là làm nhân viên quản lý tốt hơn, nói cũng dễ nghe.

“Các ngươi tới rồi à?"

Vân Tiêu tiên tử đang quét dọn vệ sinh thì cười nói:

“Nghe nói Chu Tự sẽ mang đến không ít trái cây, đến lúc đó các ngươi cứ lấy thêm hai quả. Dù sao cũng là thực tập, lấy thêm hai quả tất cả mọi người cũng không có ý kiến gì đâu, đám người Tô Thi rất nhiều, cũng ăn không được bao nhiêu.

Nghe vậy, Hạ Nguyệt và Đông Phương Cảnh có chút xấu hổ, nhưng vẫn cười nói:

“Được, đến lúc đó chúng ta lấy thêm hai quả.

Tuy rằng không phải trái cây tốt gì, nhưng dù sao cũng là tấm lòng của họ cũng không nên từ chối.

1100 chữ