Thời đại sụp đổ hắn cũng không dễ tiếp xúc.
Thân phận không giống nhau.
Dù sao thời đại là sụp đổ ở trên tay họ, khó nói có thể tới gần đối phương hay không.
Cho dù có thể, có lẽ cũng sẽ trực tiếp làm cho nơi đó sụp đổ.
Đến lúc đó lại xuất hiện biến hóa mới lại.
Nói tóm lại, họ khác biệt với thời đại.
Có một số việc đối với người khác rất dễ dàng, nhưng đối với họ lại vô cùng khó khăn.
“Vậy lát nữa có thể xuất hiện Chu Tự đối thoại với mặt trời đỏ hay không? Hắn sẽ nói gì? Ta là Tịnh Thần Chu Vương sao?"
Liễu Nam Tư đột nhiên hỏi.
Chu Nhiên:
"..."
Nhưng họ chờ đợi đã lâu rồi, phát hiện ra rằng Chu Tự họ càng tới gần mặt trời đỏ, mặt trời đỏ lại càng nhỏ hơn.
Dường như lúc mới bắt đầu gần gũi đã trở nên xa xôi.
Hai bóng dáng kia cũng dần dần phai nhạt ra khỏi tầm mắt của mọi người.
Chỉ có điều, rất nhiều người lại không hiểu hiện tượng này.
Quyền lực ánh chiều tà, hình ảnh thu nhỏ của thời đại, rất nhiều người không tồn tại khái niệm này.
Cùng lắm là cảm thấy giới tu chân xuất hiện dị tượng.
Còn về đại biểu cho cái gì, phải xem một ít tin tức truyền như thế nào.
Tuy nhiên, với tư cách là người trong cuộc, Chu Tự họ hoàn toàn không biết gì về điều này.
Họ chỉ biết tốc độ của mình rất nhanh, hơn nữa dưới sự trợ giúp của mấy bên, đi tới giữa mặt trời đỏ.
Cả thế giới dường như được bao phủ bởi màu đỏ.
Lúc này họ rơi vào một sườn núi trôi nổi, xung quanh tất cả đều là ánh chiều tà, giống như liệt hỏa đang thiêu đốt.
Nhưng lại không có chút nhiệt độ nào.
Tất cả mọi thứ đều đang hội tụ, sau đó tiêu tan, gống như làm cuộc đấu tranh cuối cùng.
Chuh Tự họ nhìn trái phải cũng không phát hiện ra cái gì.
“Cảm giác linh khí biến mất.
Lý Lạc Thư đột nhiên nói.
Mới đầu Chu Tự không có cảm giác, nhưng cẩn thận thăm dò, quả thật là như vậy.
“Chắc là đã đến rồi, cửa ở đâu?"
Hắn cảm thấy vẫn nên tìm thấy cánh cửa càng sớm càng tốt.
Nếu không hắn sẽ bị mắc kẹt ở đây.
Đường trở về cơ bản không còn nữa.
Cũng không biết Nhật Nguyệt Thần Hoàn có thể kiên trì bao lâu.
“Bên kia"
Lý Lạc Thư chỉ chỉ độ dốc phía trước.
Hai người nhảy lên phía trên, quả nhiên nhìn thấy phía trước có một cánh cửa.
Chỉ là một cánh cửa đá bình thường.
Cửa lớn khép hờ, gần như có thể đẩy cửa đi vào bất cứ lúc nào.
“Có chút bình thường"
Chu Tự nói.
“Đúng thế, nếu như nói nơi này là cửa lớn thông tới Thần Vực, ta cũng không tin.
Lý Lạc Thư nói.
Chu Tự cũng cảm thấy như vậy. Nếu như cánh cửa này đi tới Thần Vực, vậy Thần Vực kia thật sự là quá rớt hạng.
Hai người trước tiên đi tới trước cửa, không chút do dự mà đẩy cửa đi vào.
Nhưng lúc mở cửa chỉ là một ngọn núi trống rỗng, không nhìn thấy bất cứ điều gì.
Hai người nghi hoặc, sau đó cùng nhau đi vào cửa.
Cứ như vậy, họ biến mất trong cửa.
Mà họ cũng phát hiện sau khi tiến vào cửa, những gì họ nhìn thấy trước của có chút khác biệt.
Họ xuất hiện trên bãi cỏ, núi xanh nước biếc, gió nhẹ mưa phùn.
Cảnh tượng đột ngột này khiến người ta kinh ngạc.
Môi trường di tích lịch sử tốt vậy ư?
“Cánh cửa biến mất rồi?"
Lý Lạc Thư nhìn phía sau nói.
Chu Tự cũng phát hiện cửa đã biến mất.
Họ đã đi vào di tích lịch sử, đồng nghĩa với việc thế giới cũng biến mất.
Vì vậy, nơi này chỉ có thể dựa vào chính mình.
“Nơi này chắc là một thảo nguyên, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”Lý Lạc Thư hỏi. “Đọc sách"
Chu Tự nói xong liền lấy Kim Quang Thần Chú mở ra đọc.
Hắn cần khôi phục ngàn năm công lực.
Đi vào mặt trời đỏ đã tiêu hao rất nhiều.
Ngàn năm công lực bất mãn, cảm giác không đủ an toàn.
Lý Lạc Thư khẽ gật đầu.
Hắn cảm giác được, phát hiện nơi này quả thật không có linh khí, ở đây hắn giống như người bình thường, nếu như vận dụng lực lượng cũng cảm giác không phù hợp cho lắm.
Sau đó hắn lấy ra một lượng lớn linh thạch, bắt đầu ngồi khoanh chân.
Hắn cũng không hấp thu lực lượng, mà là dùng linh khí liên kết với lực lượng ở khu vực này.
Nếu đó là lực lượng, vì cái gì không thể để hắn sử dụng?
Tất cả các lực lượng đều trăm sông đổ về một biển.
Nếu đạo đã tồn tại, như vậy thần lực, linh khí, hoặc là tự nhiên chi lực.
Có gì khác biệt đâu chứ?
Thứ hắn cần chính là phóng ra bước này.
Đứng ở giữa của tất cả các lực lượng, dùng thanh kiếm của hắn, hợp nhất vạn vật.
Tất cả lực lượng đều sẽ trở thành thanh kiếm trong tay hắn.
Lúc này chỉ cần tầm nhìn đủ rộng, sẽ phát hiện ở rìa thảo nguyên là một vách núi cao chót vót.
Mà ở giữa vách núi, có một vị thiếu niên đang không ngừng bò lên trên.
Hắn nhìn lên bầu trời, cắn răng.
“Đúng vậy, lần này nhất định có. Nữ thần chắc chắn trở lại"
Hắn tin chắc.
Bởi vì vừa rồi hình như hắn nhìn thấy dị tượng, lĩnh vực Thần Thánh nhất định xuất hiện biến hóa hoàn toàn mới. Mà có thể mang đến biến hóa cho lĩnh vực Thần Thánh, chỉ có nữ thần.
Rắc...rắc!
Đột nhiên tảng đá dưới chân hắn nứt ra.
Trong lúc nhất thời cả người hắn lơ lửng trên không.
Lúc này hắn gắt gao nắm lấy tảng đá nhô ra, nhưng bởi vì quán tính nên không nắm chắc được. “Nguy rồi"
Năm ngón tay của hắn rơi ra từng chút một.
1150 chữ