Chu Tự và Lý Lạc Thư có thể lý giải, nơi này quả thực kinh khủng vô biên.
Họ đều không chắc chắn có biện pháp.
“Các ngươi có cách không?"
Tộc trưởng hỏi.
“Nơi này trước kia có phải là nơi Tam Hoàng tế tự không?"
Lý Lạc Thư đột nhiên hỏi.
“Chắc là không phải, nhưng nơi tế tự có thể đã sớm bị vực chủ cắn nuốt rồi.
Tộc trưởng trả lời.
Chu Tự nhìn về phía trước, cảm giác nơi này chắc là do tế tự gây ra.
Hắn gặp qua Thâm Uyên, thế nhưng Thâm Uyên so ra kém cái này, thật sự có chút khiến người ta rung động. Đột nhiên Chu Tự nghĩ tới cái gì đó, lập tức nói:
“Ta có một suy đoán"
“Là gì?"
Lý Lạc Thư hỏi.
“Nếu như nói mặt trời đỏ là quyền hành ánh chiều tà của thời đại Thần Minh, vậy thì vực chủ có thể chính là tro tàn của thời đại Tự Nhiên"
Chu Tự nghiêm túc nói.
Nghe vậy, một mình Lý Lạc Thư chấn động nói:
“Đại ca quả thật là Thần Nhân, đúng rồi, nhất định là như vậy. Thời đại Thần Minh kết thúc, quyền hành ánh chiều tà ở lại vùng biên giới Thần Vực, mà thời đại Tự Nhiên cũng là như thế. Tam Hoàng tế tự, tế trừ mất thời đại, cho nên tro tàn của thời đại hội tụ ở chỗ này. Mà Chư Thần muốn mượn quyền hành ánh chiều tà để trở về, như vậy Tam Hoàng chắc chắn cũng muốn mượn nơi này trở về.
“Vậy làm sao để giải quyết vật này?"
Tộc trưởng hỏi.
Hắn không thèm để ý đây là cái gì, chỉ để ý có thể xử lý hay không.
Chu Tự và Lý Lạc Thư trầm mặc.
Cuối cùng Chu Tự nhìn về phía Lý Lạc Thư.
Một Tiểu Bạch như hắn không thể nào hiểu được.
Lý Lạc Thư suy nghĩ một lát và nói:
“Có thể thử hủy đi “Hủy đi?"
Tộc trưởng có chút không thể tưởng tượng nổi.
Điều đó có thể sao?
Theo lý thuyết là không thể.
Sau đó Lý Lạc Thư nhìn về phía Chu Tự:
“Đại ca, giao cho ngươi"
Chu Tự:
"..."
Một chiêu mạnh nhất của mình là chi đạo cuối cùng.
Nhưng đây là tro tàn của một thời đại, chỉ đạo cuối cùng cũng không dùng được.
Nhưng không dùng được cũng phải thử xem sao.
Sau đó, hắn đi tới biên giới vực chủ, ngẩng đầu nhìn lên tất cả cảm giác đều là Thâm Uyên sâu thẳm đang xuất hiện lần nữa.
Lý Lạc Thư cũng đi tới bên cạnh hắn.
Họ cứ như vậy nhìn chằm chằm vực chủ.
Chu Tự đang suy nghĩ làm thế nào để ra tay, mà Lý Lạc Thư cau mày:
“Có người đang nhìn trộm chúng ta, dưới vực chủ có người.
“Có người?"
Chu Tự ngạc nhiên.
Hắn không cảm giác được điều đó.
Quả nhiên, thời điểm kinh nghiệm không đủ, nên dẫn theo người có kinh nghiệm phong phú.
Tộc trưởng nhìn cảnh tượng này, cảm thấy người bình thường như mình không thể ở lại.
Hắn bắt đầu lùi lại.
“Muốn hủy hoại nơi này? Chỉ với các ngươi sao?” Lúc này trong vực chủ có tiếng cười truyền đến:
“Ta còn tưởng người tới là ai, thì ra chỉ là hai tiểu tử đầu lông, các ngươi cũng biết, năm đó Nữ Thần Trí Tuệ còn không thể hủy nơi này, chỉ với các ngươi? Có khả năng sao?"
Trong bóng tối, tiếng động cuồn cuộn truyền ra.
Đám Chu Tự có chút kinh ngạc.
Đối phương vừa mở miệng đã nói nữ thần Trí Tuệ, lại còn vô cùng tự tin.
Chu Tự không khỏi nói:
"Những lời ngươi nói bây giờ cũng giống với tướng quân đứng trên đài, cắm đầy cờ trên người"
"Haha..."
Lúc này, có phù văn hiện ra trong vực chủ.
Trong đó hình như có sao trời vận chuyển, bất chợt phù văn ngưng tụ thành hình người.
Ghế dựa hội tụ sau lưng hắn, hắn chầm chậm ngồi xuống.
Phù văn lưu động trên người hắn, dù là một bóng đen, nhưng lại có quang mang vàng chói.
"Có lúc ta chỉ đang nói sự thật mà thôi"
Bóng đen nói.
"Ngươi là người của thời đại tự nhiên à?"
Chu Tự cất lời.
"Thời đại tự nhiên?"
Bóng đen nhìn về phía Chu Tự rồi đáp lại một cách rất bình tĩnh:
"Ta thích các ngươi gọi chúng ta là thời đại tam hoàng hơn"
"Tam hoàng là những ai?"
Chu Tự tò mò hỏi tiếp.
Câu hỏi này của Chu Tự khiến Lý Lạc Thư không thể không bội phục.
Cũng chỉ có đại ca mới có thể chuyển chủ đề một cách mượt mà như vậy.
Bóng đen cũng có chút bất ngờ, nhưng hắn vẫn mở miệng đáp:
"Thiên đế, thánh nhân, vương quyền "Đây là tam hoàng à?"
Chu Tự cảm thấy rất kinh ngạc:
"Không có nhân hoàng ư?"
Bóng đen nhìn thoáng qua Chu Tự, hắn cảm thấy người trước mặt này chẳng hề căng thẳng chút nào.
Khi đối mặt với hắn cũng chẳng có chút e dè.
"Nơi đây sắp bị thôn phệ rồi, không phải các ngươi muốn phá hủy vực chủ sao? Bây giờ có thể nghĩ cách rồi đó, ta không ra tay, để xem các ngươi có thể nghĩ ra được những cách gì"
Bóng đen mỉm cười nói.
"Ngươi không thể ra tay à?"
Lý Lạc Thư hỏi lại.
"Sao ngươi lại cảm thấy ta không thể ra tay chứ?"
Bóng đen cười ha hả. "Dù sao các ngươi vẫn chưa ra ngoài, nếu như có thể ra tay với nơi này thì không đến nỗi bị nhốt trong vực chủ Lý Lạc Thư bình thản đáp lại.
"Ta chỉ là không thể ra ngoài, mà các ngươi muốn phá hủy vực chủ là phải đi vào"
Bóng đen nhìn chằm chằm Lý Lạc Thư.
"Ta có một thắc mắc Lý Lạc Thư nhìn qua đối phương rồi nói:
"Nơi này là di tích lịch sử, mà vực chủ đang không ngừng khuếch trương, nếu vực chủ chiếm đoạt toàn bộ di tích thì chuyện gì sẽ xảy ra?"
Bóng đen nghe vậy thì nhìn Lý Lạc Thư, hắn im lặng.
"Sẽ biến mất, đúng chứ?"
Lý Lạc Thư hỏi ngược lại.
"Ngươi biết rất rõ, nhưng chỉ cần vực chủ đủ rộng lớn, chúng ta có thể đi ra khỏi đây. Ngươi nói xem là chúng ta ra ngoài trước, hay vực chủ biến mất trước?"
Bóng đen hỏi Lý Lạc Thư.
1104 chữ