Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 1297: Có Sáng Không?




Loại cảm giác này khiến hắn tưởng như mình trở thành chúa tể, chỉ cần đưa tay ra, chúng sinh trong thiên hạ sẽ trở thành đồ chơi trong lòng bàn tay hắn.

Lúc này, ánh sáng đỏ nở rộ.

Ở thế giới bên ngoài, nữ thần Hắc Dạ nhíu mày, Hồng Nguyệt thay thế tất cả mọi thứ.

Dường như đang ngưng tụ quyền hành.

Cảm giác này khiến nàng nhớ lại sự xuất hiện của nữ thần Trí Tuệ.

"Nữ thần Trí Tuệ?"

Quang Thủ hô lên.

Mặc dù Tai Họa chưa thấy bao giờ, nhưng dáng vẻ của Hồng Nguyệt khiến hắn có chút rung động.

Như là quyền hành đang ngưng tụ, lấy nó làm trung tâm. Nhưng quyền hành trí tuệ và quyền hành hạnh vận đã biến mất từ lâu rồi.

Vì sao vẫn xuất hiện loại biến hóa này chứ?

Người cảm nhận được sâu sắc nhất chính là Thần Vận Mệnh.

Hắn sững sờ nhìn Hồng Nguyệt, nhớ tới trước kia.

Lúc đó cũng như vậy, quyền hành của hắn ngo ngoe muốn động, có thể bay về phía Hồng Nguyệt bất cứ lúc nào.

"Nữ thần Trí Tuệ? Không, không phải Hắn đã hiểu đó là thứ gì.

Nhưng điều này lại càng hắn khó mà chấp nhận được.

Lúc này điện thoại lại vang lên.

Là Trí Giả nhắn tin cho hắn.

"Tiểu Mệnh, xảy ra chuyện gì vậy, ngươi biết mà đúng không?"

Tai Họa cũng nhắn:

"Nữ thần Trí Tuệ sắp xuất hiện rồi sao?"

Thanh Long:

"Có phải là thiếu chủ đi liên hệ với nữ thần Trí Tuệ rồi không?"

Chu Ngưng Nguyệt:

"Thay đổi lớn thế à? Là Chu Tự đi lên Hồng Nguyệt rồi"

Hình Ngọ gửi một icon kinh ngạc:

"Chu Tự đi lên Hồng Nguyệt dẫn đến nó xuất hiện biến hóa ư? Nhưng ta đâu cảm nhận được gì? Vì sao Trí Giả tiền bối lại kinh ngạc như vậy?"

"Đây là hiện tượng nữ thần Trí Tuệ sắp xuất hiện.

Thần Vận Mệnh nói:

"Ta có thể cảm nhận được Hồng Nguyệt muốn tái tạo quyền hành trí tuệ và quyền hành hạnh vận. Mà người đứng trong đó rất có thể là người chấp chưởng quyền hành"

"Hồng Nguyệt muốn Chu Tự trở thành nữ thần Trí Tuệ?"

Chu Ngưng Nguyệt có chút khó mà tin được.

"Không phải, có lẽ sẽ trở thành chúa tể Vận Mệnh, thậm chí có lẽ sẽ tiến thêm một bước. Nhưng có một vấn đề, quyền hành trí tuệ không phải muốn tái tạo là tái tạo được. Nhất định phải có một lực lượng ngang hàng, thậm chí ghê gớm hơn để chuyển đổi. Theo lý thuyết thì lực lượng này không hề tồn tại, quyền hành và quyền hành không thể nào chuyển đổi cho nhau, đạo cũng vậy. Nhưng ta cứ có cảm giác chuyện này sắp thành công, dường như chỉ chờ người đứng trên kia gật đầu"

Thần Vận Mệnh gửi tin nhắn.

Tất cả mọi người nhìn thấy tin nhắn dài như vậy thì có chút bất ngờ.

Biến hóa đột nhiên xuất hiện này hơi khó lường đây.

Chu Tự sắp trở thành thần minh, tiến vào cảnh giới mà tất cả chư thần đều muốn vào à?"

Chu Tước gửi tin nhắn:

"Thiếu chủ có gật đầu không?"

"Chắc là không, Chu Tự một lòng hướng võ, hắn không bao giờ muốn làm thần minh"

Minh Nam Sở trả lời.

"Ta cũng cảm thấy thế"

Tô Thi gửi tin nhắn nói.

"Chu Tự cùng lắm là mở thêm một nhân cách khác, hắn sẽ không bao giờ để bản thể làm thần minh"

Trong lúc nhất thời đám người im lặng.

Cảm giác Tô Thi nói rất không hợp logic.

Sao có thể mở nhân cách làm thần minh?

Lúc này Chu Tự nhìn mọi thứ xung quanh, đột nhiên có một đám mây trắng bay tới trước mặt hắn.

Như đang hỏi thăm hắn có muốn chấp chưởng vận mệnh của bọn hắn hay không.

Lúc Chu Tự đưa tay ra muốn đụng vào đám mây thì đột nhiên cất tiếng hỏi:

"Có sáng không?"

Dường như Hồng Nguyệt không nghĩ tới vấn đề này, mọi cảnh tượng xung quanh đột nhiên dừng lại.

"Xem ra là không Chu Tự lắc đầu rồi thở dài:

"Vẫn nên thôi vậy, vẫn là chu thiên linh khí đoàn tốt hơn. Hồng Nguyệt vân đoàn không sáng bằng"

Chu Tự nói rồi nhẹ nhàng vung tay ra, trực tiếp khiến Hồng Nguyệt vân đoàn tiêu tán, sau đó hắn tiếp tục đi về phía trước.

Trong lúc nhất thời, Hồng Nguyệt ở ngoại giới đã mờ đi nhiều.

Thần Vận Mệnh là người đầu tiên nhận ra.

Hắn vội gửi tin nhắn vào nhóm:

"Chu Tự từ chối rồi, ta cảm thấy Hồng Nguyệt cũng chẳng còn gì để nói. Đáng tiếc Hồng Nguyệt làm việc theo bản năng, không có linh trí"

Những gì Thần Vận Mệnh nói khiến mọi người đều rất thắc mắc.

Chu Tự từ chối thì từ chối, vì sao lại khiến Hồng Nguyệt chẳng còn gì để nói?

Đáng tiếc không có ai biết được trên đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể đợi Chu Tự ra ngoài.

Mà Chu Tự đã phát hiện ra bản thân lạc đường.

Hắn đi lung tung khắp nơi, thậm chí còn không biết được đâu mới là vị trí trung tâm.

Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể đi theo bản năng.

Mây đỏ xung quanh bắt đầu xuất hiện hỗn loạn, một vài tòa nhà hiện ra.

Những tòa nhà này như một cung điện khổng lồ, nhìn kỹ thì cung điện sẽ biến thành hình dạng mà chính hắn tưởng tượng.

Lúc không nhìn, cung điện sẽ mờ ảo khôn lường.

Xem ra quyền hành ở đây có chút tan rã, không quá liên kết.

"Thất Thiên nói trên đây rất khủng bố, nhưng tới bây giờ ta vẫn chưa cảm nhận được có gì đáng sợ"

Chu Tự có hơi nghi ngờ, sau đó hắn ngừng lại, ngồi xếp bằng.

Hắn tập trung tinh thần, xem có thể đi tới nơi trung tâm nhất hay không.

Nếu nói đáng sợ, có lẽ chỉ còn thứ đại biểu hạch tâm mà thôi.

1100 chữ