Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 1318: Chuẩn Bị




Hắn không khỏi cảm khái một câu, Tai Họa thật là lợi hại.

Có thần minh trong nhóm quả thực thuận tiện hơn rất nhiều.

"Có cần tìm những tín đồ khác không?"

Tai Họa hỏi.

"Còn nữa?"

Chu Tự kinh ngạc.

Một niềm vui bất ngờ ngoài mong đợi.

"Hiện tại thì không, nhưng vài ngày nữa sẽ có, có thể là trong vòng một tuần.

Tai Họa trả lời tin nhắn.

"Vậy cũng được, nhanh hơn ta dự kiến Chu Tự cảm kích.

Điều này thực sự rất có ích.

Cần gì có đó.

Hai ngày sau Tai Họa lại mang đến một tin vui khác, nói rằng tín đồ của Nữ Thần Đại Địa cũng đã được tìm thấy.

Tế đàn này Chu Tự đã có, cũng đã được sửa chữa.

Bây giờ chỉ còn thiếu Nữ Thần Băng Tuyết nữa thôi.

Chỉ mới một tuần trôi qua mà gần như đã hoàn thành rồi.

Hơi nhanh một cách bất thường.

Nhưng không quan trọng, càng sớm càng tốt, như vậy là có thể mở cửa và đi vào xem xét rồi.

Có thể tìm thấy Nữ Thần Trí Tuệ hay không chỉ phụ thuộc vào cánh cửa cuối cùng.

Tuy nhiên, Nữ Thần Đại Địa số 2 cảm thấy rằng mình vẫn có thể chợp mắt vài tháng, xem ra điều ước của nàng ấy đã tan vỡ rồi.

"Bây giờ tan làm là bắt đầu kỳ nghỉ rồi, có phải ngươi định đi tìm trí giả không?"

Tô Thị vừa ăn bánh mì còn sót lại từ buổi sáng vừa hỏi.

Cái này ngọt ngấy quá, chẳng ai muốn ăn.

Nàng chỉ đành tự mình từ từ tiêu hóa.

Vì Tô Thi thường chơi với sư tỷ Nguyệt nên nàng ấy tuy chẳng học được gì quý giá nhưng đã học được cách không lãng phí thức ăn.

"Đúng vậy, lát nữa ta sẽ đi tìm hắn Chu Tự gật đầu.

"Ngươi biết trí giả ở đâu sao?"

Tô Thi hỏi.

Chu Tự sững sờ một chút, sau đó lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho trí giả, hỏi đối phương đang ở đâu, lát nữa phải tìm hắn ta kiểu gì.

Có được câu trả lời là, chỉ cần đến ngoại ô là được.

"Chúng ta đi được không?"

Tô Thi hỏi.

Trí giả đáp:

"Đều được.

Sau đó, một nhà ba người, bốn cái miệng của Chu Tự, dẫn theo đại lão bản và nhị lão bản cùng đi.

Tổng cộng có sáu người cùng đi ra ngoại thành.

Thư viện được giao cho hai sinh viên thực tập.

Có họ ở đó, thư viện rất an toàn.

Về vấn đề này, Đông Phương Cảnh và Hạ Nguyệt tỏ ra vô cùng vinh dự.

Làm thêm giờ nhưng không trả thêm tiền tăng ca cũng được, vui vẻ mới là chủ yếu.

Khi sáu người đến ngoại ô liền thấy một cánh cổng hư không, Chu Tự đi ở phía trước, đi vào trong đó.

Chu Ngưng Nguyệt và những người khác cũng đi vào theo.

Trên bãi cỏ, Chu Tự thấy một cái cây trí tuệ trông hơi hốc hác.

"Quả trí tuệ đâu?"

Chu Ngưng Nguyệt kêu lên.

Trước đây cây trí tuế vốn có cành lá sum suê và rất nhiều quả trí tuệ, sao bây giờ bỗng chốc trơ trọi rồi?

Chu Tự cảm thấy hơi ngượng.

Chính vì họ đã đi vào di tích của lịch sử nên mới dẫn đến kết quả này.

Lúc này, trí giả dưới gốc cây vẫn đang uống trà.

Thấy đám người Chu Tự, hắn ta mỉm cười:

"Đến rồi hả?"

"Bí mật đó phải làm sao mới xem được?"

Chu Tự ngồi xuống hỏi.

Trí giả cho những người khác rời đi tự do làm việc riêng.

Hái trái cây cũng được, miễn là có thể tìm thấy thì cứ hái tùy thích.

Sau khi vài người đi tìm quả trí tuệ, trí giả nói:

"Giống như cách mà trước đây ngươi gặp bố vợ vậy"

"Thật sự có thể thấy được bí mật sao?"

Chu Tự có phần không dám tin.

Nếu loại bí mật này dễ dàng nhìn ra như vậy hẳn sẽ không đến lượt hắn nhìn ra.

"Có phải ngươi nghĩ nó quá dễ dàng không?"

Trí giả đang uống trà hỏi.

"Nếu vừa đi vào đã có thể thấy thì không phải dễ dàng sao?"

Chu Tự ngờ vực.

"Ngươi nói thời đại Tam Hoàng, thời đại thần minh, thời đại tu chân, tổng cộng có bao nhiêu người xuất hiện?"

Trí giả hỏi.

"Đương nhiên là chỉ có một rồi"Chu Tự nói.

"Vậy thì ngươi nói xem ba thời đại kéo dài bao lâu?" "Cái này"

Chu Tự không trả lời được, vì hắn không biết.

Trí giả cười nói:

"Khoảng thời gian này dài đến mức bất thường, mà trong thời gian bất thường như vậy, chỉ có một mình ngươi mới có tư cách xem. Ngươi cho rằng có thể dễ dàng nhìn ra bí mật này sao? Bất cứ chuyện dễ dàng nào cũng đều vì có người dễ dàng làm được, nếu không có người này, có thể người sau ngày mai sẽ xuất hiện, cũng có thể ở thời đại tiếp theo mới xuất hiện. Cho nên do thám bí mật này không hề dễ dàng chút nào, mà là ta đã tích lũy không biết bao nhiêu năm, cộng với việc gặp được ngươi, chỉ có như vậy mới có thể thành công"

Chu Tự gật đầu, hiểu ý của trí giả.

Dù sao thì vận may của hắn cũng tốt mới có thể thấy.

Những người khác thì không được may mắn như hắn.

Suy nghĩ một hồi, hắn lại có chút tò mò:

"Nữ Thần Trí Tuệ có thể thấy không?"

"Thật khó nói, dù sao nàng ta cũng có chút bí ẩn, ta cũng không dám tiếp xúc nhiều"

Trí giả nói.

"Vậy thì khi nào chúng ta xuất phát? Cần chú ý cái gì?"

Chu Tự hỏi.

"Ngươi có thể xuất phát bất cứ lúc nào, nhưng những chuyện cần chú ý ngươi phải nắm thật chắc. Vì ta cũng không chắc đến lúc đó sẽ thấy được gì, nên phải đảm bảo rằng một số phương tiện có thể được sử dụng suôn sẻ."

Trí giả lấy ra một lá trà và nói.

"Ngươi cần phải mang theo cái này, đây là lá thuyền của dòng sông lịch sử, ngay cả khi ngươi mất liên lạc với ta trong đó, ngươi vẫn có thể đi thuyền trở lại. Ngoài ra, ngươi không thể rời khỏi dòng sông lịch sử, dù có chuyện gì xảy ra cũng không thể rời đi, một khi rời đi ngươi sẽ mất liên lạc, đến lúc đó ta không chắc chuyện gì sẽ xảy ra. Ngoài ra, nếu thấy bí mật gì cũng không cần phải cố gắng ghi lại, có quên cũng cứ để ngươi quên đi, không cần gò ép, càng không được mang thứ gì đó về, như vậy sẽ làm sụp đổ dòng sông lịch sử, và lúc đó con đường trở về sẽ biến mất"

Trí giả nghiêm túc nói.

Chu Tự gật đầu.

Hắn luôn cảm thấy việc sang sông lịch sử lần này có yếu tố rủi ro quá cao.

1105 chữ