Sau khi nghe Chu Tự nói, trí giả lâm vào trầm tư.
Chu Ngưng Nguyệt và những người khác cũng y như vậy.
Có vẻ như nguồn gốc của Nữ Thần Trí Tuệ còn đáng sợ hơn cả họ nghĩ. Chu Ngưng Nguyệt đột nhiên hỏi:
"Các ngươi nói xem Nữ Thần Trí Tuệ có phải là bỏ nhà ra đi, sau đó bị bắt trở lại không?"
"Cảm giác không giống lắm, ta nghĩ nàng ấy đến để du lịch.
Chu Tự nói.
Ngày nào cũng dắt theo Nữ Thần Đại Địa chạy loạn khắp nơi, có thế nào cũng không thấy giống bỏ nhà ra đi.
Nhưng có chút tiếc nuối là, lý luận trước đây của hắn vô dụng rồi, vẫn là lý luận kia tốt hơn.
Tương lai du hành về quá khứ, và sau đó hoàn thành vòng lặp thời gian. Hoàn hảo.
Bây giờ đã thấy nó rõ ràng, khả năng này không còn nữa.
Chủ yếu là bởi vì hắn thấy rõ ràng dung mạo của Nữ Thần Trí Tuệ, mà cho tới nay hắn chưa từng thấy qua.
Không nhìn được dung mạo thì có thể tiếp tục tự mình khoác lên dáng vẻ của tam lão bản, tiếp tục đoán.
"Ta có một thắc mắc, nếu ánh mắt đó nhắm lại, sức mạnh liền biến thành ba quyển sách, vậy liệu có khả năng một ngày nào đó, nó sẽ lần nữa mở mắt ra không?"
Chu Ngưng Nguyệt hỏi.
"Vậy có nghĩa là sách của ta sẽ bị cướp đi?"
Chu Tự hỏi.
"Hẳn là không có khả năng đó, theo như miêu tả thì ánh mắt này không phải là ánh mắt thật, hắn là ý chí sinh ra vào thời kỳ đầu thiên địa, ý chí này cũng chính là ý chí của thế giới này Trí giả suy nghĩ một chút rồi nói:
"Vạn vật đều có linh tính, có thể là ám chỉ điều này, nó chỉ là một sự tồn tại, nhưng không thể mô tả cụ thể, cũng không thể xuất hiện cụ thể. Có thể trình độ tu vi của ai đó khi đạt đến cảnh giới nhất định thì sẽ trở thành ánh mắt đó"
Chu Tự gật đầu, trí giả quả không hổ là trí giả, kiến thức của hắn rộng hơn họ nhiều.
Nói vậy thì, hắn không cần lo sách của hắn sẽ bị lấy mất rồi.
Hắn phải tìm cách bước vào Thời đại Sáng Thế, nếu không nếu cuốn sách bị cướp mất hắn sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi lắm.
Vẫn phải tìm cách cướp nó trở về.
"Đúng rồi, ta có lòng tốt nhắc nhở mọi người đây, tất cả tín đồ mà mọi người đang tìm kiếm đã tìm ra được hết rồi, và tế đàn có lẽ cũng đã được tìm thấy gần hết, có thể tiến hành bước tiếp theo rồi"
Trí giả nhắc nhở.
"Chư thần hồi quy, tiền bối đi đâu vậy?"
Chu Ngưng Nguyệt hỏi.
"Vẫn ở ngay đây."
Trí giả nói.
"Họ đều phải tiến vào cảnh giới mới, tiền bối thì sao?"
Chu Ngưng Nguyệt lại hỏi.
"Không phải ai cũng có thể bước vào cảnh giới đó"
Trí giả cười lắc đầu.
Nghe vậy, Chu Tự hơi ngạc nhiên.
Tuy nhiên, hắn không biết nhiều về cảnh giới này, vì vậy hắn không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào, nhưng hắn lại rất ngạc nhiên về hiệu quả làm việc của Thần Khuyển Đại Địa, thời gian chỉ mới được bao lâu, vậy mà họ đã tìm kiếm xong xuôi?
Chỉ mới vài ngày mà đúng không?
"Đúng rồi, nếu như ta hồi sinh đám người Thần Thái Dương, chư thần có lập tức trở về không?"
Chu Tự hỏi.
"Nếu ngươi hồi sinh trong tuần này, chư thần hồi quy có lẽ sẽ diễn ra ở giai đoạn hai, gần với giai đoạn ba, cách ngày trở lại rất gần, nhưng không đến mức trở lại"Trí giả nói.
Như vậy thì Chu Tự yên tâm rồi.
Sau khi tán gẫu thêm vài câu, mấy người Chu Tự từ biệt trí giả và trở về ngoại ô.
Bây giờ là buổi chiều.
Chu Tự cảm thấy có thể trực tiếp đi xem Thần Khuyển Đại Địa cùng những người khác, có gì còn tìm hiểu về tiến độ cụ thể.
Giây lát.
"Gia, tất cả các tế đàn đã được tìm thấy, nhưng các tín đồ vẫn chưa tìm thấy Thần Khuyển Đại Địa nói.
Ấy?
Chu Tự có chút kinh ngạc, không phải trí giả nói đã tìm được hết thảy tín đồ sao?
"Trong nhóm"
Thu Thiển cho Chu Tự xem điện thoại của mình.
Tai Họa có nói tới một số địa điểm, chính là vị trí tín đồ của Nữ Thần Đại Địa và Nữ Thần Băng Tuyết.
Thậm chí có vị trí tín đồ của Thần Quang Minh và Nữ Thần Hắc Dạ.
Đây...
Hiệu suất của Tai Họa cao đến vậy sao?
"Ta luôn có cảm giác như có ai đó đang giúp đỡ mình"
Chu Tự nói.
"Dẹp cái cảm giác đó đi đi"
Chu Ngưng Nguyệt vừa ăn cam vừa nói:
"Sao ngươi không nghĩ xem nếu hồi sinh chư thần thì ai sẽ được lợi? Tiến độ trở về của các vị thần trực tiếp vượt qua một giai đoạn, chẳng lẽ họ nỡ bỏ lỡ cơ hội này sao?"
"Là chư thần đang giúp ta?"
Chu Tự hỏi.
"Rất rõ ràng mà Chu Ngưng Nguyệt nói.
Chu Tự gật đầu, đây cũng coi như giúp đỡ hai bên cùng có lợi, để xem ai sẽ là người cười được đến cuối cùng. "Tam lão bản, ngươi có thể sắp xếp cho người xin nghỉ phép rồi, mấy ngày nữa là phải đến những nơi này rồi" Chu Tự nhìn Tô Thị nói.
"Có chi phí đi công tác không?"
Tô Thi hỏi.
"Không có"
Chu Tự lắc đầu.
"Vậy cũng phải chi trả lộ phí đi lại chứ?"
"Cần lộ phí gì chứ? Đến lúc đó bảo đám Thanh Long đưa đi là được rồi"
"Không được."
"Không được? Tại sao?"
Chu Tự vẻ mặt khó hiểu.
Tô Thị nghiêm túc nói:
"Ta nghe nói rằng Thanh Long và những người khác bị nhốt lại rồi, và cả đám Hình Ngọ nữa, không có ai là tự do."
Chu Tự:
"..."
Hắn nhớ ra rồi, họ đã chết.
"Không có họ, ta còn có đại ca, vả lại ở thư viện còn có tiền bối Vân Tiêu. Không có họ, sư tỷ Nguyệt còn có cha có mẹ, ngươi cũng có cha có mẹ, chỉ cần một cú điện thoại là mọi chuyện ngay lập tức được giải quyết Chu Tự không quan tâm nói.
1110 chữ