"Đây hẳn là động tĩnh do Chu Tự làm ra đúng không?"
Vân Tiêu tiền tử hỏi.
"Ừ, ta có hỏi rồi, quả nhiên là động tĩnh của Chu Tự, nhưng.."
Trình tỷ có chút lo lắng.
Nhưng những điều này giống hệt với dấu hiệu mà Chu Tự đã nói trước đây, hơn nữa còn cùng lúc xuất hiện.
Trái đất đang bừng sức sống, các vì sao đang tỏa sáng, và ánh hào quang của quyền hành được nâng lên bầu trời.
Nếu những gì nói trước đây là chính xác, thì bây giờ chính là như vậy. Trong phút chốc, Trình tỷ và Vân Tiêu tiên tử như bị dội một chậu nước lạnh.
Tình huống này vượt xa những gì họ tưởng tượng, và nó hoàn toàn không nằm trong sự hiểu biết của họ.
Hóa ra các dấu hiệu không nhất thiết phải được tạo ra bởi các vị thần, cũng có thể được tạo ra bởi chính người của mình.
"Không ổn"
Vân Tiêu tiền tử nói.
Nếu các vị thần trở lại, cảnh giới cao nhất hiện tại có thể bị phá vỡ.
Nói cách khác, những gì mà giới tu chân sẽ phải đối mặt có thể là diệt đỉnh tai ương.
Vốn tưởng rằng đám người Chu Tự sẽ có thể nhanh hơn một bước, nhưng hiện tại xem ra đối phương đã nhanh hơn một bước rồi.
Quả thực, nếu người của hai thời đại đến một cách bình thường, ngược lại họ sẽ tỏ ra không bình thường.
Mọi người đều muốn đi trước một bước.
Đi trước một bước có thể sẽ luôn dẫn trước.
Chậm một bước thì phải chịu đòn.
Lúc này, Đạo Tông Thiên Vân.
Thái Cực Đỉnh.
Ân Chí Viễn nhìn vào sự thay đổi, và hắn cũng nghĩ đến điều đó.
Chỉ là không thể tin được, chuyện này có lẽ là do Chu Tự làm ra.
Hắn cũng ở trong nhóm nên ít nhiều có thể biết Chu Tự gần đây đang làm gì.
Nhưng...
"Cũng đúng, trước đây chưa bao giờ nói rằng ai sẽ làm ra các dấu hiệu"
Hắn thở dài một hơi, đến nơi bế quan của sư phụ.
"Lại có chuyện gì?"
Miêu Thiên Nguyên mở mắt ra hỏi.
Gần đây hắn đúng là đang bế quan, phải cố gắng giữ bản thân ở phong độ đỉnh cao.
"Sư phụ, hình như bọn họ sắp đến"
Ân Chí Viễn cung kính nói. "Họ nào sắp đến?"
Miêu Thiên Nguyên cau mày.
"Chư thần"
Ân Chí Viễn nói.
Nghe vậy, Miêu Thiên Nguyên sửng sốt, lập tức nói:
"Không phải ngươi nói phải đợi mấy tháng sao?"
"Không biết, có lẽ là trước thời hạn"
Ân Chí Viễn cúi đầu, bất lực nói.
"Vậy sao ngươi không nói sớm? Nghịch đồ, nói chuyện không thể nói thẳng một mạch sao? Ai dạy ngươi thở hổn hển đấy?"
Miêu Thiên Nguyên tức giận nói.
Sau đó hắn lập tức ra khỏi sơn động.
Quả nhiên, nhìn thấy trái đất bừng lên sức sống, cũng nhìn thấy những vì sao sáng lấp lánh.
"Đi, đi tìm chưởng giáo"
Miêu Thiên Nguyên không chút chậm trễ.
Nếu thật sự là chư thần hồi quy thì đại sự bất ổn rồi.
Những gì chờ đón họ chính là thảm họa.
Sau đó, Đạo Tông Thiên Vân bắt đầu truyền đi tin tức, toàn bộ giới tu chân lập tức bắt đầu hành động, thậm chí còn chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến.
Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông, Thập Nhị Minh Linh môn, Ma Môn, v.v., tất cả đều sẵn sàng đón địch.
Trấn Thanh Bắc.
Chu Nhiên vốn đang thái rau đột nhiên dừng lại, sau đó thu dọn rau, lau dao rồi cất đặt gọn gàng.
Hắn cởi tạp dề và bước ra ngoài.
Nói với một số thực khách đang đợi món:
"Hôm nay tạm đóng cửa nên không nấu nướng nữa, những món chưa lên thì ta sẽ mời, món lên rồi cũng tính cho ta nốt"
Lời nói của Chu Nhiên khiến người khác kinh ngạc.
"Lão Chu, xảy ra chuyện gì vậy?"
Một người đàn ông trung niên hỏi.
"Có một số người quen cũ từ nơi khác trở về, ta phải đi đón họ"
Chu Nhiên cười nói.
Những người khác tỏ vẻ tán đồng.
"Mọi người đừng vội, từ từ ăn đi, sau khi ăn xong ta sẽ dọn dẹp một lát mới ra ngoài, không vội"
Chu Nhiên cười nói.
Những người khác cũng không vội, yên tâm dùng bữa.
Sau nửa giờ, khách đều đã về hết.
Chu Nhiên và Liễu Nam Tư bắt đầu thu dọn đồ đạc, tiện thể dọn dẹp qua quán ăn một lượt.
"Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?"
Liễu Nam Tư hỏi.
"Rất khó nói, dù sao cũng đã nhiều năm không gặp, mọi người cũng khá xa lạ"
Chu Nhiên lau dọn bát đũa, cho vào tủ.
Sau khi tất cả chén bát được cất đi, hắn mới tiến hành khử trùng.
"Hình như tới hơi sớm."
Liễu Nam Tư lau vết nước xung quanh.
"Sớm hay muộn vài năm cũng không có gì khác biệt, nhưng thiết luật đã bị thu nhỏ lại rất nhiều, xem ra phải che giấu nó đi thôi"
Chu Nhiên nói.
"Nó có ý chí?"
Liễu Nam Tư hỏi.
"Có lẽ là không, nhưng gần đây ta cảm thấy mình bị tên nhóc đó giày vò mấy đợt, đã trở nên thông minh hơn rất nhiều"
Chu Nhiên bước ra ngoài.
"Ta thấy những người này trở về phần lớn đều là do công lao của con trai ngươi đấy."
Liễu Nam Tư hơi bất lực:
"Từ khi hắn phát hiện ra mình là Thánh Tử Ma Đạo, toàn bộ giới tu chân đều đang thay đổi, hắn càng bay càng xa, chẳng hề quay đầu lại"
"Không biết nếu hồi nhỏ ta nói cho hắn biết chuyện này liệu hắn có sớm bay đi mất hút rồi không"
Chu Nhiên tò mò hỏi.
"Nếu lúc còn bé đã biết, có lẽ hắn đã cải tà quy chính, từ chối nhận người thân, sớm thể hiện ra con đường hiệp nghĩa rồi:
Liễu Nam Tư cười nói.
Nghe vậy, Chu Nhiên nhíu mày.
Hắn thực sự có bản lĩnh làm vậy.
Lúc này, hắn đã đóng cửa quán ăn, tiện thể khóa lại.
"Đi thôi, vào nhà chờ xem đêm nay có đến hay không"
Ở thành Biên Giới, Chu Tự cảm giác được mình đang đứng trên bầu trời đầy sao, có thể cảm thấy việc thu thập quyền hành dễ dàng hơn dự kiến.
Sau một vài giờ, hắn cảm thấy rằng mọi thứ đã đạt đến giới hạn của nó.
Đã vậy thì không cần chờ đợi nữa, dưới sự dẫn dắt của hồng nguyệt, tế đàn nối liền với thạch môn.
1185 chữ