Thần Thái Dương nhất thời không nói nên lời, đã thế này rồi họ còn phải nội chiến sao?
Trở lại thành Biên Giới, Thần Thái Dương vẫn không tin:
"Chỉ mới có tám người, số khác đâu?"
"Không tính ta sao?"
Tiểu Kính tiên tử hỏi.
"Như vậy cũng mới chín người, ta có thể xếp thứ mười"
Thần Thái Dương nói.
"Môn chủ đấy, ngươi có thể đánh bại hắn sao? Hắn là Liệt Dương Lý Chủ đấy, đẳng cấp hoàn toàn khác.
Tiểu Kính Tiên Tử nói.
"Thứ mười một "Còn có đại ca của môn chủ, vô thượng kiếm đạo"
"Thứ mười hai "Tai Họa thì sao? Chính là Thần Chết đấy"
"Hắn cũng trong Thập Vạn Thiên Thần môn? Có lẽ hắn chỉ là người thay thế thôi, không phải Thần Chết Tai Họa thật, có lẽ không phải đối thủ của ta"
"Nữ Thần Đại Địa đâu?"
"Được rồi, mười ba "Thần Phong Bạo và Nữ Thần Băng Tuyết?"
"Tại sao ta lại xếp sau họ? Họ là đối thủ của ta sao? Họ có được sự bảo vệ của Nữ Thần Trí Tuệ không?"
"Vậy thì mười ba "..."
Mấy người Chu Ngưng Nguyệt nhìn họ thảo luận, nghĩ bụng, thần minh cũng nhàm chán như vậy sao?
Nhưng mà Thập Vạn Thiên Thần môn không có ý định giữ chân những vị thần này, chỉ để họ ghi tên mình vào đó, khi cần thiết mới để họ ra tay.
Không cần thì đừng nên ở chung với họ làm gì, thần minh đông quá thì phiền lắm.
Ngay lúc này, Chu Tự xuất hiện ở quần đảo Thiên Tiêu.
Thần Phong Bạo cũng đã xuất hiện ở đây rồi, hắn không hành động gì mà chỉ nhìn đám người bên dưới.
Vô vàn cảm xúc.
Lúc trở về hắn vô cùng cao hứng, bây giờ đã sống lại, nhưng hắn lại cảm giác thời đại này không còn thuộc về mình nữa.
"Phong cảnh ở đây thật tuyệt.
Nhìn thấy Chu Tự đi tới, Thần Phong Bạo nói.
Nghe vậy, Chu Tự bật cười:
"Đi khắp núi non tuổi chưa già, phong cảnh nơi đây tuyệt vời lắm sao?"
"Thực sự là phong cảnh rất đẹp"
Thần Phong Bạo bất lực cười nói.
"Cần ta làm gì?"
"Vẫn chưa tiện nói, cứ đi với ta trước Sau đó, Chu Tự và Minh Nam Sở chuẩn bị rời đi.
Tạp Tháp và những người khác nhìn Minh Nam Sở vẫy tay tạm biệt họ với vẻ luyến tiếc.
Mấy ngày này mọi người đã sống rất vui vẻ thoải mái với nhau, còn bắt được rất nhiều cá.
Đột nhiên Minh Nam Sở nghĩ đến điều gì đó:
"Ta có thể xin vị trí Thần Sứ không?"
"Sao cũng được"
Thần Phong Bạo gật đầu:
"Ngươi muốn sao?"
"Cho hắn"
Minh Nam Sở chỉ vào Tạp Tháp:
"Bình thường một chút là được rồi.
Có vậy mới có thể đối phó được với con rể hắn.
Cũng sẽ không ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống của họ.
Cùng lắm có thể giúp có một vụ thu hoạch tốt hơn.
Thần Phong Bạo chỉ cần vẫy tay một cái là mọi chuyện kết thúc.
Cả ba biến mất ngay tại chỗ.
Còn Tạp Tháp thì cảm thấy mình có vẻ hơi khác lạ, hắn nhìn Lôi Đức và nói lớn:
"Bây giờ ta có thể hét lớn vào mặt ngươi chưa?"
Lôi Đức tức đến không nói nên lời.
Sau đó, Chu Tự đến chỗ Nữ Thần Băng Tuyết.
Nàng ấy đang khiển trách những người bên dưới.
"Ta sống lại để làm gì? Để xem phẩm chất xấu xa của các ngươi sao? Mau biến khỏi mắt ta, nhìn bộ dạng hiện tại của các ngươi, ta tức không chịu nổi, các ngươi đúng là sống thêm phí không khí của nhân loại"
Chu Tự:
"..."
Hắn còn tưởng Nữ thần Băng Tuyết sẽ nói rằng chính nàng ta mới sống vô ích chứ.
"Đi thôi, đi tìm Nữ Thần Đại Địa Chu Tự nói.
Sau đó cùng với đại lão bản cùng biến mất ngay tại chỗ.
Rừng Bách Đằng.
Ở đây có ân sủng của Nữ Thần Đại Địa, tuy rằng hình bóng của nàng ấy không xuất hiện, chỉ để lại ý chí.
"Ta vẫn ở đây, vẫn có thể bảo vệ các ngươi, nhưng thần không phải là toàn năng, các ngươi cần phải tự thân nỗ lực"
Sau đó, ánh sáng tan biến.
Khi Nữ Thần Băng Tuyết đi qua thì không nhìn thấy gì, bèn nhìn thẳng về phía Chu Tự.
Chu Tự:
"..."
Ai biết Nữ Thần Đại Địa lại nóng lòng trở về ngủ như vậy chứ.
"Đi thôi, đưa ngươi đi gặp nàng ấy"
Chu Tự nói.
Lần này có thể đi vào cánh cửa trung gian, nên hoàn toàn có thể nhìn thấy Tiểu Diệp.
"Chu Tự."
Từ Từ đột nhiên gọi.
"Sao vậy?"
Chu Tự tò mò hỏi.
"Ngươi nhìn bầu trời đi Từ Từ nói ngay.
Thực ra chính Âm Túc đã phát hiện ra nó.
Chu Tự lúc này mới ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện ánh chiều tà của quyền hành đã cao ngất trời, không những thế ánh sao còn đặc biệt sáng chói.
Hơn nữa, bầu trời có quyền hành tụ lại, còn có lực tự nhiên hội tụ.
Ánh hào quang của quyền hành kết nối với hai vòng xoáy bắt đầu ập đến từ khoảng không vô tận.
"Chuyện gì vậy?"
Chu Tự có chút kinh ngạc.
"Còn chuyện gì nữa? Kế hoạch của chư thần bắt đầu rồi"
Nữ Thần Băng Tuyết nói.
Trên hải vực, Quang Thủ cười nói:
"Quả nhiên, sau khi Thần Thái Dương và những người khác sống lại, hào quang quyền hành có thể có được sức sống ngắn ngủi, vậy thì kế hoạch có thể đạt trước thời hạn rồi"
Giọng nói vừa dứt, Quang Thủ đã biến mất tại chỗ.
Ngay sau đó cửa lớn Thần Khải ở khắp nơi trong thiên hạ giống như được ấn nút mở, ánh sáng của quyền hành xuất hiện từ bên trong, hô ứng với ánh sáng của quyền hành.
"Các vị, bây giờ không hiện thế thì còn đợi lúc nào? Thời gian chúng ta chờ đợi đã điểm rồi"
Giọng nói khuếch đại vang lên từ giữa bầu trời.
Vô số tia sáng lao thẳng tới bầu trời sao từ khắp nơi trên thế giới.
Hư ảnh của thời đại theo đó mà xuất hiện.
Như thể đã mở ra hai cánh cửa lớn không gì sánh nổi.
Quan sát tất cả những điều này, Tai Họa thở dài.
"Họ thật sự không thể đợi được nữa rồi"
1104 chữ