Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 1373: Hướng Đi




Thần Thái Dương ngả người ra sau và nói:

"Bọn ta nên có dự định gì đây?"

Chu Tự là ai chứ?

Một sự tồn tại giống như Chân Thần, người đã đá tất cả những người tối cao xuống dưới cảnh giới.

Có một người như vậy tồn tại, ai có thể gây nên sóng gió gì?

Nhìn thấy cảnh đó, ai mà chẳng chết lặng.

Lúc đầu, hắn còn cho rằng Thần Quang Minh đã đạt tới cực hạn, cho dù không nhất định là đối thủ của Chu Vương, nhưng hắn tuyệt đối là một trong những cường giả mạnh nhất.

Nhưng cường giả mạnh nhất thì đã sao?

Không phải vẫn bị hắn ta một tay trấn áp, chém xuống cảnh giới chí cao sao.

Không chỉ chém một người mà là chém chín người cùng một lúc.

Loại biến thái này đến hỏi hắn có kế hoạch gì, có cảm giác như đang bảo hắn cẩn thận lời nói một chút.

May mà hắn đã giao dịch với người này rất nhiều lần rồi, cũng hiểu chỉ cần hắn không cố chết thì nhất định sẽ không có chuyện rơi vào đường cùng.

Còn về kế hoạch, hắn thực sự không nghĩ nhiều về nó.

Lần này coi như hắn đã có được tự do.

Nhưng tự do rồi cũng không biết nên làm gì nữa.

"Nghiêm túc làm một thần minh?"

Chu Tự hỏi.

"Thời đại thay đổi rồi, làm thần minh nhàm chán lắm"

Thần Thái Dương lắc đầu.

"Vậy ngươi muốn làm gì?"

Chu Tự tò mò.

"Sau này ngươi sẽ có con trai chứ? Hay là để nó bái ta làm thầy đi, thấy sao?"

"..."

"Không thích hợp? Vậy ta dự định làm giáo viên tiểu học, con trai ngươi định học trường tiểu học nào?"

"..."

Ngươi không thể hỏi những câu hỏi bình thường chút được sao?

Chu Tự chỉ có thể bày tỏ sự bất lực trước những suy nghĩ của Thần Thái Dương.

Hắn cũng muốn có con nhưng tiếc là hiện tại chưa có.

"Có lẽ sẽ phải đợi khá lâu nữa, vậy trước đó ngươi định làm gì?"

Chu Tự hỏi.

Sự trở lại của chư thần thất bại, nhưng mấy người Thần Thái Dương đã hồi sinh trở lại.

Vì không phù hợp với thời đại này, cho nên họ làm gì đảm bảo đều sẽ khiến người khác hiếu kỳ.

"Ta nên làm chút chuyện gì đây?"

Thần Thái Dương hỏi.

Trên thực tế, hắn thực sự chưa từng nghĩ về chuyện phải làm gì.

Quanh năm luôn ngồi ở thần điện, hắn biết phài làm gì bây giờ?

"Sao ta biết được, lẽ nào không làm gì cả sao? Ngủ suốt ngày này qua ngày khác giống như Nữ Thần Đại Địa?"

Chu Tự hái từ trên cây xuống ba quả bất tử, chia mỗi người một quả.

Nhìn vào quả bất tử, Thần Thái Dương có chút bất ngờ, đặc biệt là đôi mắt phẳng lặng của Chu Tự, như ăn trái cây thông thường, khiến hắn vô cùng khó chịu.

Quả bất tử này không phải là một loại trái cây bình thường, thần minh luôn cảm thấy tiếc cho mỗi quả bị hái xuống.

Nó rất hiếm khi kết trái.

"Ngươi không ăn sao?"

Chu Tự hỏi.

"Đây không phải là trái cây bình thường, ngươi cứ vậy mà tặng người ta?"

Thần Phong Bạo hỏi.

"Ừ, ta cũng tặng cho hầu hết mấy người vừa tới rồi, thử vị nó đi"

Chu Tự nói.

Thần Phong Bạo rơi vào hoang mang.

Trên đời này thực sự có một người không đặt nặng mọi thứ như vậy sao?

Nghĩ coi trước đó đối phương còn trở thành Chân Thần, đúng là hợp lý thật.

Nhân tiện đưa quả bất tử lên cắn một miếng, mùi vị thực sự rất ngon.

Hắn có thể sống sót và tồn tại trong giới tu chân này cũng coi như trong cái rủi có cái may rồi.

Nhưng hắn không có bất kỳ cảm giác thân thuộc nào, cảm giác mỗi bước đi đều như bước trên làn băng mỏng.

Thập Vạn Thiên Thần môn là ô dù của hắn, cho nên hắn không thể rời đi.

Đây là bộ mặt của Thánh Tử Ma Đạo, là bộ mặt của con trai Chu Vương.

Cho dù ba người họ có làm gì đi chăng nữa, cũng sẽ không bao giờ tấn công hắn.

Cho nên, hắn trông có vẻ tự do, nhưng thực tế chẳng tự do chút nào.

"Ta cảm thấy ngươi còn không bằng Nữ Thần Băng Tuyết"

Chu Tự vừa ăn trái cây vừa nói:

"Nàng ta thích gì làm đó, không phục là không phục, muốn ra tay lập tức ra tay, bị ép buộc thì bất mãn, vừa thẳng thắn lại bộc trực, khiến người khác đau đầu cực kỳ"

"Nữ Thần Băng Tuyết chẳng phải người tốt đẹp gì, tính khí bộp chộp, người của Hỏa Nguyệt Cốc bây giờ vẫn phải sống dưới bóng của nàng ta. Không nể mặt nàng ta nhưng lại đánh không lại nàng ta, thường thường sẽ không có kết cục tốt đẹp" Thần Thái Dương bất lực nói.

Nữ Thần Băng Tuyết thông minh lắm đấy.

Chu Tự gật đầu, có thể thông cảm được.

Ngay cả tại thời điểm này, lời nguyền của Hỏa Nguyệt Cốc vẫn còn đó.

Nhưng cũng vì tiền bối ở Hỏa Nguyệt Cốc không muốn làm ra ngô ra khoai, nếu không cũng đâu đến mức như vậy.

"Giới tu chân thú vị không?"

Thần Thái Dương đột nhiên hỏi.

"Chẳng có gì thú vị"

Chu Tự cẩn thận suy nghĩ một chút:

"Dù sao cũng không kiếm tiền, chi bằng cứ nghiêm túc kiếm một công việc đi, ngươi nhìn cha ta là biết ngay, ông ấy đường đường là một cự phách ma đạo, vậy mà lại đi làm đầu bếp, sau này có thể ta còn phải thừa kế nhà hàng lớn của ông ấy, tự nhiên thấy hơi mệt mỏi" "Không muốn thừa kế nhà hàng?"

Thần Phong Bạo hỏi.

"Không phải."

Chu Tự lắc đầu, giải thích:

"Trước đây ta đã từng nấu ăn rất giỏi, nhưng kể từ khi kết hôn với Thu tỷ, ta chưa từng xuống bếp lần nào. Nếu cứ tiếp tục như vậy, khi ta thừa kế nhà hàng, ta thậm chí còn không nấu nổi một món ăn, nếu cho Thu tỷ phụ trách việc bếp núc, vậy chẳng phải sau này ta phải dựa vào Thu tỷ để kiếm tiền sao? Không thể chấp nhận nổi. Thần Thái "..."

Dương:

Thần Phong Bạo:

"..."

"Tốt hơn là ta nên ra ngoài đi dạo, xem tình hình bên ngoài ra sao rồi mới quyết định nên làm gì, tiện thể đi thăm hỏi một vài thần minh vẫn còn sống"

Thần Thái Dương đứng dậy nói.

Những người sống sót có lẽ chỉ còn vài vị thần minh.

Đại Thần Thời Không, Thần Vận Mệnh, Tai Họa và Thần Cổ Lộng Huyền Hư bí ẩn nhất.

Tới hiện tại Chu Tự vẫn không biết Thần Cố Lộng Huyền Hư là vị nào.1223 chữ