Sau đó, Chu Tự chia tay mấy người trí giả, đưa Thu tỷ đến nhà của nhị lão bản.
Hắn cũng khá tò mò không biết rốt cuộc điều gì lại khiến nhị lão bản quan tâm đến vậy.
Thấy Chu Tự rời đi, trí giả mới nhìn ra bên ngoài:
"Xem ra là có khách"
Quang Thủ bắt đầu xuất hiện, hắn nhìn mọi người nói:
"Không ngờ, chúng ta lại gặp mặt rồi"
Tai Họa cười nói:
"Ta đã nói mà, khi ta đạt tới đỉnh phong, các ngươi có thể vẫn đang đau đầu nghĩ cách hồi sinh, nhưng sao ngươi dám tới đây?"
"Nhân lúc sức mạnh ở đây đang hỗn loạn, ta đến đây một chuyến để tìm trí giả"
Quang Thủ nhìn trí giả, nói:
"Ta muốn để lại một thứ cho tiền bối"
"Đó là gì?"
Trí giả tò mò hỏi.
Lúc này, một hạt châu bay đến trước mặt trí giả, bên trong hạt châu là một bàn tay.
Bàn tay toàn năng.
Trí giả mỉm cười, mọi thứ lại trở về điểm ban đầu.
Tại nhà Minh Nam Sở.
Chu Tự và Thu Thiển vừa bước ra từ thang máy đã gõ ngay cửa nhà đối phương.
"Có chuông cửa Thu Thiển nhắc nhở.
"Tại sao nhà chúng ta không có?"
Chu Tự tò mò bấm chuông cửa.
"Tại sao nhỉ?"
Thu Thiển suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Bởi vì ta không mua?"
"Vốn dĩ có thể mua mà, nó có đắt không?"
Chu Tự hỏi.
"Hai mươi ba mươi tệ gì đấy"
Thu Thiển lấy điện thoại ra, thử tìm kiếm. "Rẻ vậy sao?"
Chu Tự có chút kinh ngạc:
"Khi còn bé, lúc ta xem ti vi luôn cảm thấy thứ này rất cao cấp"
"Ngươi thật sự lớn lên ở Thanh Thành hả?"
Thu Thiển có chút nghi ngờ.
Chu Tự can loi.
Đương nhiên, nhưng mà từ nhỏ ta đã tập võ, có vài thứ ta không hiểu cũng là bình thường, trong nhà không có, nhà hàng xóm cũng không, hơn nữa ban ngày ta chăm chỉ đọc sách, ban đêm chăm chỉ xử lý đống dã quái, vậy nên mới không hiểu.
Let ket!
Cánh cửa từ từ hé ra một khe hở.
Minh Nam Sở thò đầu ra, nhìn Chu Tự và nói:
"Không dẫn theo ai khác chứ?"
"Có Thu tỷ"
Chu Tự kéo Thu tỷ lại. Minh Nam Sở gật đầu và nói:
"Được rồi, vào đi"
"Lấm la lấm lét, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Chu Tự vừa nói vừa bước vào trong.
Thu Thiển nắm tay hắn đi phía sau.
Chẳng mấy chốc hai người đã đến phòng khách, vừa thấy ghế sô pha, cả hai đều sững sờ.
Thu Thiển kinh ngạc, đặt thứ này ở phòng khách không phải quá bất bình thường sao?
Còn Chu Tự lập tức nhận ra ngay:
"Đây không phải là bạn gái cũ của đại ca ta sao? Không ngờ nàng ta vẫn còn sống"
Thu Thiển kinh ngạc nhìn chồng mình, sao cứ cảm thấy tính từ này hơi kỳ quái.
Nhưng nàng cũng nhận ra đây là bạn gái của đại ca. Người đã mất tích lần trước.
Không ngờ lại quay trở lại.
"Ngươi đón về đi"
Minh Nam Sở nghiêm túc nói:
"Nếu không ta sợ nàng ta nửa đêm lại tỉnh lại"
"Ta đón về làm gì?"
Chu Tự vội xua tay:
"Đây là bạn gái của đại ca ta, ngươi nên tìm đại ca ta chứ không phải tìm ta "Là ngươi bảo ta mang về, tất nhiên ta phải tìm tới ngươi rồi, vả lại nếu đại ca ngươi không lấy thì sao?"
Minh Nam Sở vội nói.
Đặt thứ này ở đây, hắn cứ cảm thấy mình có thể thấy đối phương ở khắp mọi nơi.
Hễ nhớ đến đêm hôm đó hắn lại vô cùng sợ hãi, Nữ Thần Hắc Dạ không nói một lời thực sự rất đáng sợ.
Khiến người ta sợ đến ngây người.
Đặc biệt là khi hắn muốn đi thang máy xuống, ngay khi cửa thang máy mở ra đối phương đã đứng bên trong và đưa mắt nhìn hắn.
Đúng là nỗi khổ tầm cỡ vũ trụ.
"Không được"Chu Tự vẫn lắc đầu:
"Vẫn nên để đại ca ta đến đón nó về, ta gọi cho hắn liền đây, không biết bây giờ hắn có rảnh không, trước đó hắn vừa bị thương khá nặng"
Vừa nói Chu Tự vừa lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi cho Lý Lạc Thư.
Lúc này, Thu Thiển đến bên búp bê, hết chạm lại nhéo.
Cảm giác thứ này cũng khá thật.
Nếu thực sự không ai cần thì đưa nàng ta đến Thành Biên Giới, sau đó sắp xếp cho nàng ta một căn phòng. Hoa viên Cẩm Tú.
Mấy nhân viên bảo vệ thở phào nhẹ nhõm sau khi thấy ánh sao xuất hiện.
Họ biết võ thần đã thắng.
Mặc dù không biết tình hình cụ thể là thế nào, nhưng vẫn có cảm giác vượt cạn thành công.
Nhưng mà mãi vẫn chưa thấy Lý Lạc Thư trở lại.
Trước đó còn nói ở đây chờ hắn quay lại, nhưng đối phương lại mất tích đi đâu chẳng thấy bóng dáng.
Họ đợi một hồi lâu nhưng vẫn không có ai xuất hiện.
"Chú Trương, ngươi nghĩ có khi nào Lý ca...
Tiểu Dương lo lắng hỏi.
Loại chuyện này nhất định sẽ có thương vong, mà Lý Lạc Thư lại là người xuất sắc nhất chốn này.
Là người có khả năng phải hy sinh lớn nhất.
Trong phim luôn là mấy cảnh như thế.
"Nói nhảm gì đấy?"
Chú Trương mắng một tiếng:
"Kiếm đạo tông sư, làm sao có thể dễ dàng xảy ra chuyện"
Nói thì nói vậy, thực ra chú Trương vẫn có chút lo lắng.
Phải biết rằng cả ngày hôm nay mặt trời đều không mọc, lúc chạng vạng Lý Lạc Thư mới vác kiếm lên trời, nói sẽ khai thiên cho họ.
Ngay khoảnh khắc đó, dù đã già nhưng hắn vẫn cảm nhận được hoài bão của một người trẻ tuổi, con người có thể chế ngự được thiên nhiên.
Sự hăng hái đó rõ rành rành ngay trước mắt.
Nếu không phải thực lực không đủ, hắn cũng muốn vác kiếm đuổi theo.
Với nhiệt huyết như vậy, có khi nào hắn thực sự vẫn còn trẻ?
Hoặc có lẽ máu của hắn cũng muốn sôi lên và lan tỏa theo nó.
Không ai trong số họ rời đi, họ chỉ im lặng chờ đợi. Đợi người khai thiên trở về.
1135 chữ