"Mọi người đều là người lớn, đừng để trong lòng"
Chu Tự an ủi.
Lý Lạc Thư:
"..."
"Nói mới nhớ, buổi trưa hình như có món gì ngon, ăn xong chúng ta đi dị giới một chuyến đi, đi xem mấy người Tiểu Khô Lâu"
Chu Tự suy nghĩ một chút, nói tiếp:
"Sau đó đi Hỏa Nguyệt Cốc, ta vẫn chưa hái xong trái cây ở đó, đi hái một quả ăn thử xem, còn phải đi gặp Bán Tiên nữa, nói đi tìm hắn mãi mà mãi vẫn chưa có thời gian rảnh"
Đột nhiên, điện thoại di động của Chu Tự reo lên, không ngờ lại là Bán Tiên.
"Bản đạo đã ra nước ngoài, có chuyện gì vui lòng liên hệ qua email"
Nhìn thấy tin nhắn, Chu Tự có chút kinh ngạc.
Bán Tiên cũng lợi hại nhỉ, vậy là chạy thoát rồi.
Nhưng thôi không sao, lần sau vậy. Rồi sẽ có cơ hội thôi.
"Bán Tiên rời đi rồi?"
Lý Lạc Thư tựa hồ đã đoán được.
"Ừ, chạy rồi, ngươi nói xem nếu ta hỏi ta sẽ đánh chân trái hay chân phải của hắn, liệu hắn có thể đoán ra không?"
Chu Tự vừa ăn bánh quẩy vừa hỏi.
"Khó nói, Bán Tiên là người rất lợi hại, khả năng sẽ tự mình làm gãy chân Lý Lạc Thư nói.
Chu Tự:
"..."
Hơi tàn nhẫn.
Không đến chỗ Bán Tiên, vậy giờ đi đâu?
Đến thành Thực Vi Thiên? Đi gặp lão Ma Sát.
Năm đó hắn ta chết thế nào vậy nhỉ?
Để hỏi cha.
Nghĩ vậy, hắn liền chạy vào và hỏi chuyện của Lão Ma Sát.
"Chết vì trọng thương Chu Nhiên suy nghĩ một chút, tiếp tục nói:
"Một cậu thanh niên rất tốt"
Cậu thanh niên? Được rồi, cha thực sự già rồi.
"Khi còn trẻ hắn có từng huy hoàng không?"
Chu Tự hỏi.
"Đương nhiên, trong toàn bộ ma sát, không ai có thể ngang hàng với hắn"
Chu Nhiên nói.
Chu Tự lấy điện thoại di động quay video lại rồi cất nó đi.
Để khi nào đi gặp Lão Ma Sát thì mở cho hắn nghe, hẳn là nơi cửu tuyền hắn sẽ vui lắm.
Đã gần trưa, Chu Tự nhìn thấy một thiếu nữ ma pháp đang đi tới.
Nhạc mẫu đại nhân.
"Chỉ một mình ngươi?"
Lý Cảnh Sơn lạnh lùng nói.
"Không phải, hắn đi mua đồ rồi"
Tiểu Kính tiên tử không dám nhìn sư huynh của mình.
Rất nhanh, Đại Thần Thời Không quay trở lại, tay xách thêm ít rượu.
"Sư huynh, cái này cho ngươi"
Hắn có chút ngượng ngùng nói.
Nhìn Đại Thần Thời Không dè dặt khép nép, Chu Tự cảm thấy sư phụ mình thật sự bắt nạt người quá đáng.
"Sư phụ ta không uống rượu, cho ta được rồi.
Chu Tự nhận lấy quà từ nhạc phụ, nói.
Sau đó, hắn bị Lý Cảnh Sơn kẹp cổ kéo vào.
Hoàn toàn không có chút năng lực phản kháng.
"Sư phụ, không phải ngươi không cần sao?"
Chu Tự giãy dụa nói.
Lý Cảnh Sơn hừ lạnh một tiếng, cầm rượu rời đi.
"Sư phụ chẳng thành thật xíu nào" Chu Tự lắc đầu thở dài.
"Sư phụ"
Thu Thiển kích động nhìn sư phụ của mình.
"Bụng có dấu hiệu rồi sao?"
Tiểu Kính tiên tử lập tức hỏi.
Thu Thiển:
"..."
"Sư phụ hiểu, xấu hổ phải không?"
Tiểu Kính tiên tử dáng vẻ như hiểu tất cả mọi thứ.
Cuối cùng một bàn thức ăn lớn được đưa lên, mọi người ngồi vây xung quanh.
Nhà Chu Tự có năm người, nhà sư phụ có ba người, nhà nhị thúc có ba người, nhà nhạc phụ có hai người.
Tổng cộng mười ba người.
Cảm thấy hơi căng thẳng rồi đó.
Quan hệ giữa những người này không tốt lắm, nếu đã không tốt tại sao phải cùng nhau ăn cơm?
Tội gì phải thế?
Chu Tự đang ăn, Tô Thi cũng đang ăn.
"Chà, tam lão bản tương đối thoải mái ha Chu Tự hỏi.
"Mắc gì ta phải thấy áp lực? Mọi người đều biết ta vô dụng, sẽ không chấp nhặt một người như ta"
Tô Thị vừa bóc tôm vừa nói.
"Cũng đúng, bóc một con cho Thu Tỷ đi Chu Tự nói.
"Thu tỷ vợ ngươi chứ vợ gì của ta"
Tô Thị đảo mắt trợn tròn.
"Khi nào tam lão bản định kết hôn?"
Chu Tự hỏi.
"Vậy khi nào ngươi có em bé?"
Tô Thi hỏi ngược lại.
Chu Tự:
"..."
"Đúng nhỉ, ta nghĩ đứa con đầu lòng là con gái, ta đã nghĩ xong tên rồi."
Liễu Nam Tư nói.
"Con trai mới tốt"
Tiểu Kính tiên tử phản bác lại một câu, sau đó nhìn Thu Thiển:
"Đúng không nào?"
Thu Thiển:
"???"
Nàng đá mạnh vào bắp chân của Chu Tự dưới gầm bàn.
Trách ta sao? Phải trách Tô Thi nhắc tới chuyện con cái trước ấy, Chu Tự ăn cơm, trong lòng đầy một bụng không phục.
"Đúng rồi, Chu Tự không phải nói rằng Tiểu Nguyệt đang giao tiếp với Nữ Thần Trí Tuệ sao? Thành công chưa?"
Liễu Bắc Uyển đột nhiên hỏi.
"Thành công rồi, Nữ Thần Trí Tuệ là một người rất dễ nói chuyện"
Chu Ngưng Nguyệt lập tức nói.
Vì có Lý Lạc Thư, nàng mất cảm giác ngon miệng.
Lần nào cũng nghĩ tới bạn gái của hắn.
"Ngoài giới hạn của Nữ Thần Trí Tuệ là gì?"
Tô Trần uống một ngụm canh, hỏi.
"Là bên ngoài thế giới.
Chu Ngưng Nguyệt nói.
"Bên ngoài thế giới?"
Chu Nhiên nhíu mày.
Lý Cảnh Sơn và Tô Trần cũng vậy.
Vì trong cách nhìn của họ, thế giới giống như một bầu trời đầy sao vô tận, không có ranh giới.
Sao có thể xuất hiện vùng bên ngoài được?
Lúc này, Chu Ngưng Nguyệt suy nghĩ một chút, lặp lại câu nói của Nữ Thần Trí Tuệ:
"Vùng bên ngoài này là vùng không thể nào đặt chân đến được, phải ở một trình độ nhất định mới có thể thoát khỏi thế giới, đi về phía bên ngoài thế giới. Nhưng nàng ấy cũng nói rằng không thể đi ra ngoài một cách dễ dàng, rất có thể ra ngoài rồi sẽ không thể quay lại được nữa.
"Trình độ nhất định? Là trình độ thế nào?"
Lý Cảnh Sơn hỏi.1169 chữ