Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 1385: Ăn May




"Một năm, thiếu chủ làm sao có thể thăng cấp đến một cảnh giới đáng sợ như vậy?"

Ma Sát hỏi.

"Ta vẫn chưa thăng cấp, chỉ là ngẫu nhiên có thể dùng sức mạnh khẩn cấp thôi.

Chu Tự thành thật nói.

Thực sự chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Sức mạnh thực sự của hắn vẫn đang ở Thời đại Thần thoại.

Sau khi tán gẫu với Ma Sát một hồi, bọn họ xoay người rời đi, nơi này còn có mười mấy chỗ, sau này vẫn có thể đến, không gấp.

Còn về những gì hắn nhận được, hắn không quan tâm nhiều lắm, trực tiếp cất nó đi.

Dù sao nó cũng vô dụng.

"Có một cuốn mà ta đặc biệt sưu tầm, nói về cách thức tu chân như thế nào để có thể giúp vợ dễ thụ thai"

Ma Sát nói.

Chu Tự hơi sửng sốt, nói với vẻ mặt lãnh đạm:

"Thu tỷ sẽ nhanh chóng mang thai thôi, không cần phải học.

"Ấy?"

Ma Sát ngạc nhiên: "Thiếu chủ kết hôn rồi sao? Ta đang định nói nếu thiếu chủ không cần nữa thì xin hãy cho ta.

"Đi đây đi đây, lần sau gặp lại."

Chu Tự bỏ đi mà chẳng hề ngoảnh lại.

Rời khỏi nhà đá thì thu dọn đồ đạc rồi sắp đặt cẩn thận, sau này sẽ quay lại xem nội dung sau.

Khi họ tìm thấy ba người Nguyệt tỷ, thấy họ đang cầm rất nhiều thức ăn trên tay.

"Cái này cho người ăn"

Chu Ngưng Nguyệt đưa xiên thịt cho Chu Tự.

"Cái này cũng cho ta ăn?"

Chu Tự kinh ngạc.

"Ừ, cái này cay."

Chu Ngưng Nguyệt nói.

Chu Tự:

"..."

Sau khi ăn thử thấy nó cũng khá ngon, vậy là Lý Lạc Thư cũng được cho một cái.

Vì Nguyệt tỷ phát hiện mình bắt đầu cảm thấy buồn nôn.

Đến mức vậy không? Chu Tự lắc đầu thở dài.

Sau đó, năm người mở ra cánh cửa không gian, đi đến dị thế giới.

Đến thẳng trên bầu trời Vương Đô.

"Chết đi cho ta"

Một quả cầu lửa bay tới trước mặt mấy người Chu Tự.

Vừa vặn đánh trúng Khô Lâu.

Người ném quả cầu lửa là một cô gái mặc áo choàng ma pháp, quần áo ẩm ướt và mái tóc càng thêm bết nước.

"Lại nhìn trộm Tiểu Thái đi tắm"

Chu Tự rút ra kết luận.

"Tại sao hắn cứ phải lén nhìn Tiểu Thái tắm?"

Tô Thị tò mò hỏi.

"Vì nó cho rằng thân hình của Tiểu Thái hoàn hảo quá"

Chu Tự lắc đầu, thở dài.

"Đúng là ngu muội vô tri, Thu tỷ mới đẹp chứ"

Bộp!

Đầu của Chu Tự bị Thu tỷ gõ một cái.

Hình như hơi ngượng.

"Rõ ràng ta mới đẹp"

Tô Thi vặn lại.

Chu Tự nhìn đối phương khinh thường:

"Vậy tại sao ngươi lại độc thân?"

"Tại sao ta lại phải kết hôn?"

Tô Thi hỏi ngược lại.

"Không ai thèm thì nói"

Chu Tự giễu cợt.

"Ta mà đi xem mắt đối phương chỉ mong sao cưới được ta, chỉ có loại như ngươi mới phải nhờ mấy dì cùng giúp ngươi tìm đối tượng xem mắt"

Tô Thi phồng má biện hộ.

Lý Lạc Thư nghe xong cảm thấy tâm trạng hơi ủ dột, mấy người này không có câu nào đề cập đến hắn, nhưng không có câu nào không đá xéo hắn.

Thở dài một hơi, hắn nắm lấy tay Chu Tự:

"Đại ca, tương lai của ta trông cậy cả vào ngươi"

Chu Tự:

"???"

Xảy ra chuyện gì vậy?

Sau đó, mấy người họ mang Tiểu Thái và Khô Lâu đi, đi đến thư viện đã được khôi phục.

Tìm đến một góc và bắt đầu ngồi xuống trò chuyện, trên đó còn có một số đồ ăn nhẹ.

Nhưng sẽ không ảnh hưởng đến những người khác, Nguyệt tỷ đã sử dụng trận pháp để khống chế sự lan tỏa của hương thơm.

"Đây là cái gì vậy?"

Tiểu Thái vừa ăn kẹo hồ lô vừa hỏi.

"Kẹo hồ lô đấy, là món ăn ngon nhất ở thành Thực Vi Thiên"

Chu Ngưng Nguyệt nói.

"Hôm nay sao các ngươi lại tới đây?"

Tiểu Khô Lâu nhìn Lý Lạc Thư và nói:

"Chẳng lẽ ngươi tới đây để tìm người yêu sao?"

Lý Lạc Thư:

"..."

"Không, đại ca của ta không có người yêu, hơn nữa chất lượng ở đây của các ngươi cũng không đủ.

Chu Tự lắc đầu, nói.

Kể từ khi Lý Lạc Thư bước vào vô thượng kiếm đạo, thật sự rất khó tìm được một người môn đăng hộ đối.

Tiềm năng phải đủ, nhân cách phải tốt, các phương diện khác cũng không được kém.

Thực sự như mò kim đáy bể.

Nhưng không sao, hắn còn cả đời, không cần quá lo lắng.

Chỉ có mỗi sư phụ và sư nương là lo lắng.

"Đó là vì hắn không có mắt nhìn, Tiểu Thái không tốt sao? Ngực vừa lớn vừa.."

Bang!

Tiểu Thái cầm ma pháp trượng đánh đuổi Tiểu Khô Lâu chạy ra ngoài.

Nhưng ngay sau đó, Tiểu Khô Lâu đã quay trở lại bàn và tiếp tục nói:

"Nói đơn giản ấy, Tiểu Thái là đệ nhất thiên hạ" "Ngươi nói thế là ta không thích rồi" Chu Tự vỗ bàn đứng dậy.

Lý Lạc Thư định nói gì đó nhưng rồi ngậm miệng lại, hắn chia tay rồi.

Mà kể cả khi chưa chia tay hắn cũng không nói thành lời được. Ngoài mấy người đại ca, những người khác cũng đã biết bí mật của hắn.

Quả nhiên, những nơi chị hắn đã đi qua, hắn không nên đặt chân đến nữa.

Sau đó, bọn họ lại ra ngoài đi chơi một hồi, còn đi tháp Ma pháp gặp hiền giả.

Chỉ vì những người này cứ nhìn chằm chằm vào Thu tỷ, Chu Tự cảm thấy nơi này không nên ở lâu nên đã trực tiếp rời khỏi đây.

Điểm dừng chân thứ ba họ đến là Hỏa Nguyệt Cốc.

Vừa tới trước mặt cây băng đã nhìn thấy Vệ Dương.

"Vệ Dương? Lâu quá không gặp, xem ngươi tiều tụy đi kìa"

Chu Tự cười chào hỏi.

Năm người họ xuất hiện dưới gốc cây, khiến người dân Hỏa Nguyệt Cốc sững sờ.

Thủ lĩnh Biệt Câu cũng cảm thấy kinh ngạc.

Hơn nữa hắn nhận ra người đang nói, chính là người đã rời đi cùng với Thần Thái Dương.

Quan trọng hơn cả là không ngờ hắn còn biết Vệ Dương.

"Chu...Chu Tự?"

Vệ Dương lúc này cũng thấy kinh ngạc.

"Đúng rồi, ta đã hỏi Nữ Thần Băng Tuyết về lời nguyền ở chỗ ngươi rồi, nàng ta bảo không thể hóa giải, nói rằng đây là lựa chọn của tổ tiên các ngươi, vì vậy các ngươi chỉ có thể dựa vào chính mình, có Thần Thái Dương, một ngày nào đó trong tương lai, nó sẽ được phá giải"

Chu Tự nhắc nhở.

"Ta...bọn ta biết:

Vệ Dương thở ra một hơi đáp.

1101 chữ