Bây giờ nghĩ lại, có lẽ có dã thú bọn chúng cũng sẽ bị tiêu diệt.
Lúc này hắn nghe có tiếng bước chân của Thu Thiển đi ra.
Hắn theo thói quen ngước mắt nhìn lên, sau đó cúi đầu tiếp tục học tập, nhưng ánh mắt chưa kịp nhìn xuống trang sách, hắn lại theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên.
Thu Thiển vừa nãy vẫn còn mặc áo sơmi quần dài, bây giờ đã đổi thành váy liền ngắn cũn, bên trên màu trắng, phía dưới màu hồng.
Trên váy còn có hình những cành hoa.
Đương nhiên, thế này cũng không có gì, chỉ có điều đôi chân kia quá hấp dẫn.
Hắn cố gắng quay đầu tập trung học hành.
Thu Thiển ngồi đối diện hắn, nhẹ giọng hỏi:
"Ta mặc ít thế này có phải không thích hợp lắm?"
"Không, không ra ngoài là được."
Chu Tự trả lời ngay.
"Ha~"
Thu Thiển một tay chống cằm nhìn Chu Tự, vẻ mặt xấu xa.
"Thu tỷ, ta không có ý kia."
Chu Tự lập tức phân trần.
"Ừ, ta hiểu."
Thu Thiển gật đầu.
Chu Tự:
"…"
Ngươi chẳng hiểu cái gì cả.
Hắn không nói thêm gì nữa, tiếp tục học tập, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu nhìn Thu Thiển phía đối diện.
Trong lúc đó Thu Thiển ngồi xuống chỗ bên hắn, bên này có thể dựa vào ghế sô pha, Thu Thiển an vị trên mặt đất dựa vào ghế sô pha.
Bởi vì cái bàn trong phòng khách vốn cũng không cao, cho nên họ ngồi thẳng dưới đất.
Tóm lại ban đầu hắn cũng hơi mất tập trung, nhưng sau lập tức chuyên chú.
Hắn học rất nhanh, có lẽ không bao lâu nữa đã có thể học được tất cả văn tự trong Hoang Cổ Kinh Thế Thư.
Biết âm đọc lại phải hiểu ý nghĩ, như thế mới tính là hiểu văn tự.
Hiệu quả cũng tốt nhất.
Uỳnh uỳnh!
Gần mười một giờ, sấm đánh ầm ầm, có lẽ trời sắp đổ mưa.
Chu Tự nhìn ra ngoài, không cần thu quần áo.
"Sắp mười một giờ rồi, Thu tỷ chưa đi nghỉ sao?"
Hắn nhìn Thu Thiển đã trở lại chỗ đối diện hỏi.
"Nếu ta nói đêm nay sấm sét, ta không dám ngủ một mình, ngươi sẽ làm gì?"
Thu Thiển mở to hai mắt nhìn Chu Tự.
Câu hỏi này làm Chu Tự khựng lại, trong đầu của hắn đương nhiên đã có đáp án, nhưng mà…
Khó mà mở miệng.
Khi hắn đang cân nhắc xem nên mở miệng như thế nào, Thu Thiển lại cười nói:
"Lừa ngươi đó, người bình thường ai lại sợ sấm?"
Chu Tự:
"…"
Từ hôn đi.
Nếu ngày mai hắn không đi từ hôn, ngày kia sẽ không đi làm nữa, không có tâm trạng.
Một lát sau.
"Mười một giờ rồi, ngươi tu luyện đi."
Nói rồi Thu Thiển đứng lên, sau đó lại hỏi Chu Tự:
"Ngày kia ngươi về nhà, ta mặc như thế này đi cùng được không?"
"…"
Cái này vừa bó sát lại ngắn, phía trên còn lộ rõ, chắc chắn không được.
Nghĩ một lát, Chu Tự nói:
"Ngày kia ngươi mặc đồ ngươi cảm thấy hợp là được, ta ngắm giúp ngươi."
"Được, vậy ta đi nghỉ đây, ngươi nhớ tu luyện."
Thu Thiển đặt hai tay sau lưng từng bước từng đi về phòng.
Nhìn có vẻ tâm tình rất tốt.
Chờ Thu Thiển đi nghỉ, Chu Tự mới ngồi vào trận pháp.
Hắn nhìn kỹ trận pháp bên dưới, phát hiện mỗi lần đều có chút không giống nhau.
Hình như là Nguyệt tỷ đã sửa.
Mấy cái này Nguyệt tỷ tương đối am hiểu, hắn hoàn toàn không hiểu, Thu Thiển chắc hiểu một chút.
Sau khi ngồi xuống hắn mới nhớ lại Thu Thiển lúc nãy, có vị hôn thê thế này rất hao tâm tốn sức.
Lúc vừa mới quen, còn nghĩ là một Thần Nữ Ma Đạo thanh thuần điềm tĩnh, bây giờ không cảm thấy như vậy nữa.
Nhưng trong lòng hắn vẫn thích.
Mối hôn nhân trong nhà sắp xếp rất tốt, những tên bất mãn vì bị bố mẹ sắp đặt kia, phần lớn đều do đối tượng được sắp xếp không đủ đẹp.
Da trắng dáng đẹp chân dài, ưu nhã thanh tú không có bệnh công chúa, ai lại không thích?
Nhiều lắm chỉ phàn nàn tượng trưng một hai câu, sau đó ngoan ngoãn tiếp nhận.
Sau đó Chu Tự nhắm mắt bắt đầu quan sát ma chủng.
Đêm nay hắn không định tu luyện Chu Thiên Kinh, mà muốn tu luyện Phá Thiên Ma Thể.
Trong đan điền, Chu Tự cẩn thận quan sát ma chủng, lúc này ma chủng phát ra ánh sáng vàng, giống như trái cây vàng óng ánh, nặng trĩu, giống với trạng thái lần trước thăng cấp.
Chọc chọc ma chủng mấy cái, Chu Tự có thể cảm giác được đối phương đã triệt để no nê rồi.
Muốn ăn thêm phải cho nó lớn thêm một chút, cũng chính là thăng cấp lên Đấu Giả thất phẩm.
"Thử dùng sức mạnh của ma chủng thăng cấp trước một chút xem sao."
Chớp mắt, ánh sáng trên ma chủng nở rộ, lượng lớn nội lực ào ạt tuôn ra.
Sức mạnh đỏ sậm từ trong ma chủng tràn ra, chậm rãi vận chuyển trong kinh lạc khắp người.
Chỉ có điều mười mấy giây sau, Chu Tự đã từ bỏ việc thăng cấp bằng sức mạnh của ma chủng.
Hắn có thể vận dụng sức mạnh ma chủng tương đối trôi chảy.
Nhưng mà quá chậm chạp.
Khác hoàn toàn với công lực ngàn năm, giống như một cái dùng điện thoại có dây để liên lạc, một cái thì dùng di động vậy.
Quen dùng di động lại quay về dùng điện thoại bàn, ai chịu nổi?