Sau đó hắn trả lời câu hỏi của Thu Thiển:
“Ừm, sau buổi xem mắt, mẹ nói với ta, ngươi là đối tượng thích hợp nhất mà họ chọn ra trong ma môn, họ đã điều tra rồi, bảo ta phải nghiêm túc. Cho nên tuy rằng họ không nói rõ thích con dâu như nào, nhưng chắc chắn là giống như ngươi.”
“Ồ!”
Thu Thiển ồ một tiếng, rồi rạp người xuống đầu gối nhìn Chu Tự, sau đó lấy kẹo ra nói với hắn:
“Muốn ăn không?”
Thu Thiển lắc cây kẹo trong tay, lập tức đánh vào tinh thần của Chu Tự.
Thu Thiển vừa mới mút qua kẹo này, hắn ăn hình như không được thích hợp? Mà không thể cho hắn cái kẹo mới hả? Ăn hay không ăn đây? Thực ra Thu Thiển là vợ chưa cưới của hắn, theo lý thuyết thì quan hệ giữa họ rất tốt, ăn chung một cái kẹo cũng không sao.
Nhưng sức ép tâm lý rất lớn…
Cuối cùng tay hắn đưa hướng về cây kẹo như bị ma xui quỷ khiến, nhưng khi sắp chạm vào thì một cái kẹo mới được nhét vào tay hắn.
“Cho ngươi này.”
Thu Thiển cười nói.
Chu Tự bình tĩnh thu tay lại rồi bóc vỏ cho vào miệng.
‘Ta biết ngay mà.’
Hắn sớm đã chuẩn bị tâm lý.
“Khì khì!”
Thu Thiển nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Chu Tự, không nhìn được bật cười.
Chu Tự quyết định học hành nghiêm chỉnh, trong sách có nhà dát vàng, trong sách có cô gái xinh đẹp.
Phấn hồng rồi cũng hóa bộ xương, tri thức mới là sức mạnh.
...
Đêm khuya.
Trên con đường gần sườn núi cách Thanh Thành khá xa, đèn điện sáng trưng.
Ầm ầm!
Sườn núi đột nhiên bắt đầu sụt lở, có yêu thú khổng lồ hoành hành xung quanh. Lúc này trên đường vang lên tiếng chó sủa, hình như nó đang sợ hãi điều gì, lại giống như kêu sủa với đường núi bị vùi lấp.
Ầm!
Một luồng kiếm quang tấn công đến, trực tiếp chém vào bóng hình khổng lồ trong đêm tối, sau đó có bốn bóng hình hạ xuống.
“Yêu nghiệt, lại tùy tiện làm người khác bị thương.”
Một thanh niên cầm đầu vung kiếm lên định đánh hạ đối phương.
“Sư huynh, không chỉ có một con đâu, cẩn thận chút. Sư muội, ngươi đi cứu người đi”
Một thiếu niên hơi thấp nhỏ khác nói.
“Được, các ngươi cẩn thận một chút, đó là Xích Nghê, da dầy như Man Ngưu, vô cùng mạnh, thuật pháp pháp bảo bình thường không thể khiến nó bị thương, thực lực kém cũng nhảy ra khỏi bậc ba, các ngươi đừng làm bừa.”
Một cô gái thấp nhỏ lập tức kêu lên, sau đó nàng đi về phía sườn núi.
Chó vẫn sủa ở bên đó.
“Thật kỳ lạ, tại sao con thú này lại chạy đến đây? Ai thả nó đến? Hình như có thứ gì đó thu hút chúng.”
Nhàn Văn Dao có chút nghi hoặc.
Không hề chậm trễ, nàng vung kiếm lên hướng về phía sườn núi chuẩn bị làm gì đó.
...
Trên bình nguyên, một thanh niên trẻ tuổi bước đi trên đường. Hắn nhìn về phía xa xa thở dài một tiếng:
“Cũng may còn có một cơ thể, lần này tên ngốc đó chết chắc rồi nhỉ? Vất vả cố gắng lâu vậy, lại bị hắn hủy diệt, ép ta không thể không đích thân ra tay.”
Đương nhiên thanh niên này là Hầu Trầm bị tiêu diệt. May mắn thay đối phương không đích thân đến. Nếu không có chuẩn bị nhiều thế nào cũng phải chết trong tay đối phương.
“Cự Phách Ma Đạo vẫn đáng sợ như trước.”
“Có thể dưới tòa thành đó có thứ gì đó, mấy ngày gần đây chắc cũng xuất hiện dấu hiệu rồi chứ?”
Nếu không phải vậy, tại sao hắn lại đích thân đến? Chắc chắn xung quanh thành phố sẽ xảy ra rất nhiều chuyện, Thánh Tử Ma Đạo sẽ ứng phó thế nào?
Hắn không có ý định đắc tội với Thánh Tử Ma Đạo, nhưng thấy Thánh Tử Ma Đạo bị thiệt là một việc rất thú vị.
…
Sớm tinh mơ trời còn chưa sáng rõ.
Chu Tự đã nghe thấy tiếng mở cửa của phòng Thu Thiển. Nàng mặc váy ngắn đi ra, hình như còn ngáp dài một cái, nhưng khi thấy Chu Tự, nàng lại buông tay xuống, bày dáng vẻ nho nhã.
“Thu tỷ ngáp cũng rất đẹp.”
Chu Tự nói.
“Ngươi không ngủ à?”
Thu Thiển không để ý chuyện vừa nãy mà nhìn Chu Tự đang cầm bút hỏi.
Chu Tự học xuyên đêm. Vì gần đây cho Ma Chủng nghỉ phép, hắn cũng không tu luyện mà vừa học vừa hồi phục công lực ngàn năm. Hiện tại hắn là đấu giả bậc bảy, sự thay đổi trong cơ thể cũng rất rõ ràng.
Tiếp đó cần phải xác định sự ảnh hưởng của Hoang Cổ Kinh Thế Thư với cơ thể. Vì công lực ngàn năm vẫn chưa đầy, đọc sách không cảm nhận được sự thay đổi lớn nhất nên trước tiên phải lấp đầy công lực ngàn năm, sau đó bắt đầu đọc Hoang Cổ Kinh Thế Thư, vậy mới biết được quyển sách này mang đến sự thay đổi lớn thế nào cho công lực ngàn năm.
Nếu không có sự thay đổi long trời lở đất, đó có lẽ là quyển sách này không quá mạnh.
Trí giả đang lừa hắn.
Đến lúc đó hỏi cha xem có những quyển sách như Thần Minh Chi Thư không, có lẽ loại sách đó mới là sách lợi hại nhất.
“Ta bận học.”
Chu Tự cầm lấy vở luyện cho Thu Thiển xem.
“Học suốt đêm không mệt à?”
Thu Thiển rất tò mò hỏi.
Bình thường học tập là một việc rất đau khổ. Tu chân cũng vậy. Vừa bắt đầu tu luyện, nàng cũng bài xích nó, lúc đó vừa mệt vừa khổ còn không thấy thành quả. Nhưng bây giờ tốt rồi, đấu giả bậc bảy như nàng đã vượt qua rất nhiều người cùng độ tuổi.